“ Ha ha ha ha.” Phó Quốc Sinh đấm giường cười, cái mặt trắng cười tới đỏ rực, càng ngày càng tò mò, chuyện từ người suýt giết mình thành bạn bè thì hắn có thể tiếp nhận, không tiếp nhận được chuyện Dư Tội bị trộm vặt vào đây:” So với thằng trộm vặt thì cậu có văn hóa hơi cao.”
Dư Tội vung tay tát: “ Mẹ nó, ai sinh ra là trộm đâu, tôi cũng được ăn học đàng hoàng chứ thua gì ai, chẳng qua ... à, tôi không hỏi anh làm gì, anh cứ quấn lấy tôi nghe ngóng, không thấy phiền à?”
“ Còn vì sao nữa, tôi bị khí thế của cậu cảm phục, bị anh tư mê hoặc, bạn tù một đêm, anh em cả đời, ha ha ha ...”
“ Xéo!”
“ Này, nói chuyện đàng hoàng với cậu đấy, tôi thực sự là sắp ra rồi, có muốn theo tôi kiếm ăn không? Hôm nay quản giáo truyền tin cho tôi rồi, vài ngày nữa là tôi về với thế giới phồn hoa.” Phó Quốc Sinh hạ thấp giọng xuống, có vẻ cũng khá thật lòng:
Dư Tội không phải là người dễ gần, vì y luôn có sự đề phòng với kẻ khác, hai nữa là ra ngoài kia rồi, y không muốn dính líu tới đám này, chỉ là không nén nổi có chút tò mò:” Lão Phó này, tôi thấy con người anh không đủ tàn nhẫn, võ chả ra sao, văn cũng dở chừng, có mỗi cái miệng còn tạm, thêm cái mặt đẹp trai, hay anh buôn bán nữ nhân?”
“ Ha ha ha, cậu nói đùa vui thật đấy, bây giờ nữ nhân tự bán mình rồi, còn cần người khác bán à? Tôi đương nhiên là làm ăn, anh em nam bắc đều nể mặt, không phải bốc phét với cậu, năm xưa rời băng đảng Hong Kong tới Dương Châu, lão đại của chúng tôi chạy quan hệ toàn do tôi xử lý, một câu nói của tôi, chuyện bên ngoài xử lý thỏa đáng hết cho cậu.”
“ Oa, ngầu thế cơ à?”
“ Còn hơn tưởng tượng của cậu đấy.” Phó Quốc Sinh vỗ ngực:
“ Ngầu thế sao bị tóm vào đây?” Dư Tội cười khẩy:
Thình lình bị Dư Tội xiên xẹo một phát, Phó Quốc Sinh đỏ mặt, may mà mặt đủ dày:” Nơi này là trường Đảng của tội phạm, không vào vài lần, bên ngoài không thăng tiến được, ha ha ha ... Người anh em, cậu cũng không phải lần đầu à?”
Dư Tội không để ý tới tên bẻm mép này, biểu hiện của y so với lý lịch được bịa quá chênh lệch, người ta tin vào trại lần đầu mới lạ. Càng nói chuyện càng thấy hợp khẩu vị với Phó Quốc Sinh, tên này có văn hóa, con người khôi hài, cũng coi như loại thẳng tính không lươn lẹo, đánh nhau một trận, thua là thua, không kiếm cớ giở trò sau lưng, Dư Tội thăm dò: “ Lão Phó này, hay anh theo tôi làm công nhân đi, tự kiếm ăn bằng đôi tay mình, anh xem, anh đâu trẻ gì nữa, chẳng lẽ cứ sống thế này hết đời? Đi làm công nhân có có tí lương hưu chứ.”
Phó Quốc Sinh cười méo xẹo, không ngờ mình đi khuyên người ta lại bị người ta khuyên lại, mà hắn thấy cũng rất kỳ, vị này còn trẻ như thế mà tựa hồ chẳng hứng thú với cái gì, chẳng để ý cái gì, thậm chí hắn còn cảm giác được, Dư Tội thậm chí chẳng khao khát ra ngoài kia.
Không thể nào, đã là người thì chắc chắn phải có theo đuổi gì chứ, hắn cũng không tin rằng Dư Tội vì một lần vào trại giam mà lại mất đi nhuệ khí, đây là tên vong mạng mà.
“ Người anh em, con người không thể sống như cậu được, thế giới này còn nhiều thứ cậu chưa biết lắm … ra ngoài kia tôi kiếm cho cậu con Aston Martin, chở hai em gái ra sông hóng gió, một là tiếp viên hàng không, một là học sinh, thấy thế nào? Nhà ở trong biệt thự, làm vài cái hộ chiếu, sau này vào tù cũng là trại giam nước ngoài, tôi quá thất vọng với cái quốc gia này rồi, vào tù một lần mà đãi ngộ tệ như thế ... Chẳng lẽ cậu không thất vọng à, ở đây cậu bị tước đoạt mọi quyền lợi, ra ngoài làm công nhân chỉ làm giàu cho người khác, tôi lấy làm lạ đấy, cậu có khuynh tự ngược à? “ Phó Quốc Sinh liên tục kích thích Dư Tội:
“ Không phải, nhưng tôi không muốn cứ vào nơi này học tập mãi.” Dư Tội cảm thấy tức cười, ngoài kia chật vật kiếm miếng ăn, vào tù lại có cơ hội kiếm việc làm:
Phó Quốc Sinh quyết tâm lôi kéo thứ vong mạng này, loại như Dư Tội không cần dùng nhiều, nhưng đã dùng là có thể dùng vào việc lớn, như giết người, thế là đủ:” Nếu bên ngoài có người che chở, dù cậu có vào đây cũng như trải nghiệm cuộc sống thôi, giờ ngoài kia làm quái gì có chỗ nào sống bình yên được, công nhân vinh quang như cậu cũng vào đây còn gì?”
Rõ ràng đang ám thị bên ngoài có người, nhưng nhìn Dư Tội vẫn bộ dạng không đau không ngứa, Phó Quôc Sinh ra đòn quyết định: “ Nếu cậu thực sự vào đây vì trộm vặt, có tin dù tôi ở bên trong cũng kéo cậu ra được không?”
Hả? Chẳng lẽ đây là phỏng vấn tuyển dụng, Dư Tội chợt sinh ra ý nghĩ lạ, lẽ nào đây là nơi tuyển người của tập đoàn tội phạm nào đó, càng thêm cảnh giác với hắn: “ Xéo xa vào, tôi tin anh có thể kéo tôi ra, nhưng khi đó ra rồi chuyện phải làm không đơn giản là cướp ví nữa, sau khi ra khỏi đây, ban ngày tôi làm công nhân, tối đi cướp ví vẫn sống tiêu diêu. Việc đếch gì phải dựa vào ai. ”
Phó Quốc Sinh giơ ngón cái, không biết tán thưởng cái gì nữa, chắc là vì lựa chọn chính xác.
“ Tập hợp!
“ Trong phòng có người quát, phản xạ có điều kiện, Lão Phó và Dư Tội nhảy khỏi gin hóng gió trở về phòng, ngồi thành hàng chờ đợi.
Người mới tới, đi thẩm vấn, hoặc là thả người, mỗi ngày cánh cửa sắt mở ra là diễn một màn bi hoan ly hợp, hôm nay có chuyện gì, ai tới đây?
“ Kiểm tra vật cấm, tất cả dựa lưng vào tường.”
Khi mặt quản giáo xuất hiện ở cửa sắt quát một tiếng, phạm nhân như thỏ sợ hãi vội vàng đứng sát vào tường thành hàng, động tác chậm thế nào cũng bị người khác đá đít.
Quản giáo dẫn theo vài phạm nhân tự do vào, lục lọi chăn đệm, quần áo, thấy có bộ quần áo nào tốt một chút thì ném ra ngoài, nói là hoài nghi có đồ trong đó, còn về phần thứ thiếu thốn như thuốc lá bật lửa sẽ bị chúng lấy hết.
Nhưng phòng này có Lão Phó nên không phải lo, phạm nhân tự do tìm kiếm một lúc báo cáo không có gì hết, quản giáo quát bảo họ ra ngoài, trước khi phòng giam làm sạch không ai được nhúc nhích, sau đó cho người đợi ngoài đi vào.
Làm sạch? Dư Tội không hiểu trò gì, ở thế giới mới mẻ này, điều y chưa biết còn quá nhiều.
Hai người đeo mặt nạ phòng độc đi vào, lưng đeo bình khí, bấm nút có khói trắng phun ra, mùi chất hóa học gắt mũi sộc vào, Dư Tội nín thở, té ra là khử trùng.
Tiếng vòi phun điện chạy ù ù rất lâu, từ trên xuống dưới, bao gồm khoang hóng gió cũng biến mất trong làn khói trắng, tới khi cửa sắt đóng lại mùi vẫn chưa hết, ai nấy nước mắt nước mũi ròng ròng, tiếng ho hắng không ngớt.
Ngay khi cửa sắt đóng vào là Phó Quốc Sinh chạy ra chỗ hóng gió, mở vòi nước rào rào xối lên mặt, thở như hen xuyễn.
Khi nước trên mặt nhỏ xuống tong tong mới phát hiện Dư Tội ngồi trong góc từ bao giờ, lấy làm lạ:” Từ lúc cậu vào còn chưa làm sạch, sao cậu biết chạy tới đây?”
Loại chuyện này mỗi một khoảng thời gian lại làm, chạy chậm một chút là bị sặc, nghiêm trọng hơn có khi bị ngất, Dư Tội lẩm bẩm:” Đâu cần chuyện gì tôi làm cũng khiến anh bất ngờ, dùng đầu mà nghĩ.”
Tất nhiên chẳng cần não cũng biết phải chạy tới nơi thông gió có nước, Phó Quốc Sinh cười, ngồi cũng Dư Tội, phạm nhân khác chỉ có thể đợi trong phòng, chửi bới quản giáo, mỗi lần làm sạch không khác gì vào phòng hơi độc, mùi đó làm người ta nửa ngày mới khôi phục được. Nhất là người mới luôn thảm nhất, hắt hơi không ngừng, nước mắt nước mũi ròng ròng thảm hơn cả cha chết.
Đừng mong có ai thương hại, ngược lại nhìn người khác thảm hơn mình còn là liều thuốc an ủi, Dư Tội thuận miệng hỏi:” Thứ gì mà gắt thế?”