“ Thuốc sát trùng, chỉ biết thế thôi.” A Bặc đi tới đi tới rửa mặt, cổ tay có nốt đỏ chấm trắng, giống mụn trứng cá, nặn cái ra mụn:
Ở đâu chẳng có bệnh, nhất là phòng giam chẳng sạch sẽ cho mấy, dù là mỗi ngày lau dọn cũng ngăn không được ký sinh trùng sinh sôi ở nơi thiếu ánh mặt trời này.
Phó Quốc Sinh không ngờ trả lời rất chuyên nghiệp: “ Thành phần chủ yếu là Tetramethrin, Piperonyl butoxide. Ddv, ức chế các loại sâu, nếu nơi này không thông gió thì hun luôn chúng ta cũng được.”
“ Mẹ nó, cũng quá mức không coi chúng ta là người rồi, cứ thế phun vào.” Dư Tội có chút bực dọc:
Ngươi khác vào đây sớm không coi mình là người nữa, Dư Tội nhíu mày một loạn tên khó phát âm mà y còn chẳng biết là cái gì, chẳng lẽ Lão Phó là thằng chế thuốc giả?
Mỗi người trong cái phòng giam này đều có câu chuyện đặc sắc ở ngoài, câu chuyện ấy nối tiếp ở đây thành thứ an ủi cuộc sống buồn tẻ.
Hơi thuốc tan đi, cách giờ cơm còn sớm, đám cặn bã bắt đầu bày trò, trò hôm nay rất sáng tạo, khiến Dư Tội cũng hứng thú.
Chơi gì thế, ăn trộm, mô phỏng ăn trộm.
Hai ngày trước tên người An Huy vừa thăng chức từ lau sàn lên làm rửa hộp thức ăn vì để râu ngắn nên gọi là Lông Ngắn, tuyên bố mình là ăn trộm lành nghề, có điều ở đây không có đất dụng võ, túi ai cũng sạch trơn.
Răng Sún có cách, gấp báo lại làm tiền, đi qua đi lại cho Lông Ngắn trộm, ai cũng nghĩ trước mặt bao người hắn vô kế khả thi, nhưng Lông Ngắn trải qua sóng to gió lớn, khẩn cầu: “ Đại ca, không chơi thế được, tôi trộm đồ của người ta toàn nhân lúc người ta không phòng bị, anh biết rồi tôi trộm thế nào?”
“ Không phòng bị thì có bản lĩnh mẹ gì chứ, có phòng bị mà lấy được mới giỏi.” Răng Sún cố tình làm khó, theo thói quen tát một phát:
Ai dè Lông Ngắn càng gian, ăn tát lăn một vòng, thế rồi mở gói báo ra làm động tác đếm tiền.
Oa, không ai nhìn thấy hắn trộm thế nào luôn, cả đám xúm tới nhìn, cách nghề như cách ngọn núi, cảm giác không khác gì xem biểu diễn ảo thuật. Lông Ngắn nổi máu thể hiện: “ Các anh em, nghề này tay phải chuẩn, mắt phải tinh, không được nhìn tôi, nhìn tôi là mất rồi.”
“ Á!” Thằng Nhóc kêu lên như nữ nhân bị phi lễ, quần bị người ta tụt đến gối mới biết, chiêu này quá hữu dụng, đám cặn bã vừa cười vừa nhao nhao đòi học.
Lông Ngắn chắc là vì rảnh quá nên cũng không dấu nghề:” Làm trộm ấy, cơ bản là phải biết dương đông kích tây, di chuyển sự chú ý của mục tiêu ... Đương nhiên kỹ năng chuyên nghiệp không thể thiếu, ví dụ năm xưa tôi khổ luyện, mỗi ngày lấy ngón tay chọc cọc gỗ, chọc tới khi ngón giữa ngón trỏ giơ ra dài bằng nhau mới là hợp cách ... Không tin à, xem này.”
Nói rồi, hai tay chống đất, sau đó rút còn một tay, rồi từ từ rút tới 2 ngón, vậy mà chống đẩy được ba cái, khi đưa tay ra, đúng là có hai ngón bằng nhau, ai cũng hô kỳ, xương của hắn biến hình rồi.
Quả nhiên khổ luyện mới thành tài, người khác vơi dần tâm tư học nghệ.
Răng Sún là thằng thiếu răng mà lắm mồm, chê bai Lông Ngắn hành nghề vô vị, phải như hắn, kể lại là đi lục thùng rác nếu tìm thấy hòm chuyển phát nhanh cùng hóa đơn còn nguyên vẹn vứt đi, là có thể hành nghề. Đương nhiên còn phái kiếm áo của cty chuyển phát nhanh, kiếm tòa nhà mà bảo vệ không quá nghiêm gõ cửa hô "Ê, chuyển phát nhanh của anh, ký mau". Sau đó cửa mở ra là vào nhà cướp luôn, nhanh gọn sảng khoái.
Hiện giờ mua sắm trên mạng phát triển, có cả đống cơ hội ăn cướp, Răng Sún khoe xây được nhà ba tầng ở quê rồi, nếu không phải gặp nữ chủ nhà quá ngon, thuận tiện cướp sắc thì đã về nhà giải nghệ rồi, thế nên nói nữ nhân là mầm họa.
“ Thiên hạ anh hùng chết ở dưới váy nữ nhân nhiều lắm, thêm một người không mất mặt.”
Chẳng biết ai bình phẩm, mọi người đều cười lớn an ủi Răng Sún.
Trung tầng và tầng thấp nói chuyện, ban lãnh đạo có thân phận không tham gia, Dư Tội nhìn cái chân vừa mới giảm sưng của Hắc Tử, quan tâm hỏi:” Có đau không? Hôm đó hơi nặng tay.”
“ Cái mạng nát thôi mà, chả sao, người anh em, cậu không cần áy náy làm gì.” Hắc Tử rất hào sảng khoác vai Dư Tội:
Phó Quốc Sinh nghe thế không hài lòng: “ Hắc Tử, không có mạng ai là nát hết, tôi thấy cậu bị bắt trong đợt truy quét, loại bắt người như thế thường chả nắm được chứng cứ thực chất đâu, sớm muộn cũng phải thả thôi.”
Hắc Tử trừng mắt trâu lên: “ Anh nói thì hay, song bọn cảnh sát nó đâu nghe anh.”
“ Chưa chắc, tôi ra ngoài kéo luôn cậu ra, thế nào? Có muốn theo tôi không, tội phạm bạo lực không có tiền đồ gì cả, chúng ta chơi chút trò trí tuệ cao.” Lão Phó lại bắt đầu tuyển dụng rồi:
Hắc Từ chù chừ, nói thẳng: “ Chặt đầu hay chọc đít thì cũng thế cả thôi, phân cao thấp gì, anh bảo tôi làm cái gì nào, tôi chỉ biết chém người thôi.”
Dư Tội bị tên cặn bã đơn thuần làm cười ha hả, Lão Phó đau đầu, muốn nói rõ thế nào là phạm tội trí tuệ cao với tên trí tuệ thấp không dễ dàng, Hắc Tử lại không phục, băng Chặt Tay của hắn từ nam tới bắc uy danh hiển hách, ai nghe không tái mặt, dao bôi thuốc gây tê mạnh, chém một dao là giải quyết vấn đề, đỡ phức tạp, hợp với tính cách Hắc ca.
“ Chẳng qua dùng mấy thứ thuốc gây tê levorphanol, benzethidine, dùng acetate trung hòa chứ gì, không được đâu Hắc Tử, đó là thuốc cấm đấy, tra ra một phát là người ta quét trọn ổ.” Lão Phó lại nói ra danh từ phát âm méo mồm:
“ Sao anh biết đấy là bí kỹ bất truyền của băng Chặt Tay?” Hắc Tử sửng sốt:
Lão Phó khinh bỉ:” Ra ngoài kia tôi dạy cho cậu vài thứ còn hay hơn, dính vào cái đó là chán sống rồi, có biết giờ công an ngoài kia ráo riết đối phó với băng Chặt Tay không? Vì các cậu chơi thuốc cấm, giờ phát hiện là có thể bắn luôn. Thế thì còn làm ăn chó gì nữa?”
Hắc Tử không nói gì được, cúi đầu suy nghĩ, A Bặc bộ dạng chấp nhận số mệnh, sa sút nói: “ Phó ca nói đúng đấy, dính vào thứ đó đường cùng là đường chết, tôi bị bắt tại trận, thiếu chút nữa bị AK47 bắn vỡ đầu rồi, may mà đầu hàng nhanh đấy, thứ này đang bị đả kích gắt lắm.”
“ Đừng nản đồng chí A Bặc, giờ bao người lo kiếm việc làm kìa, anh khỏi lo, quốc gia nuôi trọn đời rồi.” Dư Tội hài hước nói một câu, không ngờ A Bặc cũng cười, trong đôi mắt trong veo của người Duy Ngô Nhĩ này, y nhìn thấy một thứ giống như y, nhớ cố hương, tây bắc bọn họ nhiều gió cát, thời tiết quanh năm đa phần khắc nghiệt, nhưng tính luyến quê của bọn họ lại rất mạnh:
Cặn bã lúc không cặn bã thì cũng giống người thôi, tiếp xúc một thời gian rồi, Dư Tội chẳng thấy họ là loại không thể tha thứ, y đứng dậy đột nhiên kết thúc cuộc nói chuyện như mọi lần, không có dấu hiệu gì, đi rửa mặt, sau đó về giường, cô độc cuốn chăn lên người, nhắm mắt lại, giống ngủ.
Y nhớ cha, cha nhất định đang đợi y mặc cảnh phục mới tinh trở về, nhớ tới đám anh em, họ nhất định đã mặc cảnh phục, uy phong ngồi trên xe nghênh ngan ra phố, còn y ở nơi này, chỉ có nhắm mắt mới xoa dịu đi phần nào.
Hận, cực hận, nhưng không thể không ép lòng phải bình tĩnh, giống như hồi nhỏ vậy lúc đó trong lòng y lúc nào cũng chất chứa ngọn lửa, muốn thiêu trụi cả thế giới này. Nhưng y dần hiểu ra càng phản kháng lại nó thì mình càng sống càng tồi tệ, cuộc sống này là thế, nó rất lạnh lùng, không vì ai oan ức hay thua thiệt mà thương xót, nó có quy luật vận hành không thể chống lại, nên dần dần phải thích ứng mà tiếp thôi.
Một khi thích ứng rồi sẽ nhận ra, cuộc đời cũng rất công bằng, nó sẽ cho tất cả mọi người cơ hội.
“ Lão Phó, Dư Nhị nói không chừng là tên trộm vặt thật đấy.” Hắc Tử đánh giá, mấy ngày qua đã có cái nhìn với chàng trai hung dữ mà không ác, đôi khi còn có chút thâm trầm cô độc này:
“ Tôi thấy cũng giống.” A Bạc vuốt râu, vì sự xuất hiện của Dư Nhị khiến địa vị của hắn trong mắt Phó lão đại sụt giảm, tên đó tiếng nói trong phòng còn có uy hơn cả lão đại, làm hắn hâm mộ lẫn đố kỵ, nhấn mạnh lần nữa: “ Chắc chắn là trộm vặt.”
“ Dù là trộm, cũng là tên trộm có lý tưởng, có theo đuổi.” Phó Quốc Sinh tán thưởng, dù sao trong thời đại vật chất này, người còn có lý tưởng và theo đuổi không nhiều, dù là trộm: