Thời đại phát triển phi tốc khiến tội phạm và đả kích tội phạm đều có bước nhảy vọt, dù nói câu đạo cao một thước ma cao một trượng, nhưng luôn có niềm tin thiên lý bất dung gian, tà không thể thắng chính.
Trong đại đội hình sự số hai, Nghiêm Đức Tiêu, Lý Nhị Đông mang ra một tấm băng rôn đỏ, treo ở cửa chính " Lễ mừng công vụ án 1.23".
Đúng, là lễ mừng công, hai người này bị phái ra cửa trực ban, vì cái nơi chật hẹp này xe nhiều một cái là tắc. Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ thì đảm nhiệm vai trò bảo an khách sạn, nhảy lên đi đỗ xe cho lãnh đạo, lãnh đạo cục tới không ít, mà người trên tỉnh cũng xuống, vụ án chấn động dư luận này theo lời đồn do một thực tập sinh phá giải được, còn tham gia cả tiểu tổ truy bắt, vượt qua hai ba tỉnh, bắt về hung thủ cướp tài sản giết người.
Thực tập sinh lập công lớn đó chính là Giải Băng, cũng là nguyên nhân khiến mấy anh em không thoải mái, thấy buổi lễ đi được một nửa, Nghiêm Đức Tiêu định chuồn, Lý Nhị Đông uy hiếp: “Thử Tiêu, dám chuồn một mình à?”
“ Đứng thêm một lúc có thiệt thòi gì đâu.” Nghiêm Đức Tiêu dỗ trẻ con: “ Để tôi mua cậu chai nước ngọt nhé?”
“ Trà lạnh, thứ khác không uống.” Bên trong đã mở hội, bọn họ ở ngoài không còn nhiều việc để làm nữa, Lý Nhị Đông tới muộn nên không biết chuyện, hỏi hai người kia: “ Tôn Tử, chuyện là thế nào, hình như là Giải Băng được thưởng hạng ba, mẹ nó chứ, hắn tới đây khi nào thế?”
“ Bọn tôi tới sớm hơn cậu có một ngày, làm sao biết.” Tôn Nghệ bực tức, lúc ở trường đã chướng mắt với thằng này rồi, thế quái nào giờ vẫn nhìn cái bản mặt khó ưa đó: “ Chẳng qua mèo mù vớ cá rán thôi, ê, kìa, ai, này, này ...”
Mấy anh em nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy một nữ cảnh sát nhỏ nhắn mái tóc cộc nhìn xa xa không khác đứa con trai đi ra. Ngô Quang Vũ vẫy tay gọi: “ Chu Văn Quyên.”
Đúng, chính là Chu Văn Quyên, cái cô nương ở trường học im hơi lặng tiếng, tới nơi này cũng không thay đổi gì, hiếm khi gặp một lần, luôn đi theo pháp y, gặp nhau cũng không kịp nói chuyện, lúc này tới đưa mỗi người một chai nước khoáng, cô phụ trách bố trí trong hội trường, thì ra còn nhớ tới bạn học.
Đám nam sinh luôn mồm cám ơn làm cô gái xấu hổ, bọn mặt dày chẳng cố kỵ gì, Lý Nhị Đông cười hì hì: “ Văn Quyên, sao nhìn ai cũng thẹn thùng thế, chúng ta trừ quan hệ bạn học thì có quan hệ gì khác đâu.”
Chu Văn Quyên càng lắp bắp, đối diện với mấy thằng tiện nhân lúng túng mãi không nói được gì, Thử Tiêu lúc này chạy về thấy mấy thằng kia trêu người ta, trực tiếp đá sang bên:” Văn Quyên, có chuyện hả?”
“ Ừ, có chút chuyện.” Chu Văn Quyền lí nhí nói:
“ Cứ nói đi, đừng quan tâm tới bọn chúng.” Thử Tiêu biết Chu Văn Quyên và Dư Tội khá thân thiết, nên không quá đáng như mấy tên kia:
“ Tôi muốn hỏi, Dư Tội đâu rồi?” Chu Văn Quyên ngẩng đầu lên:
Í, Thử Tiêu vỗ đầu:” Sao tôi quên mất chuyện này nhỉ, có ai biết Dư Nhi đi đâu không?”
Không thấy, cả ba cùng lắc đầu, đừng nói Dư Tội, mười mấy anh em bị xé tan nát, nhiều người không rõ tung tích, Tôn Nghệ hồ nghi:” Chắc không ở trong thành phố, cậu ta không nhàn nổi đâu, nếu không sớm tìm chúng ta rồi.”
“ Chưa hẳn, thằng đó tiêu diêu ở đâu không biết chừng, như lúc ở Quảng Châu, chúng ta sống như lừa, cậu ta thì ngủ ở sân bay máy lạnh sạch sẽ, làm sao tôi không nghĩ ra sớm chứ.” Lý Nhị Đông vỗ đầu hối hận:
Chu Văn Quyên kinh ngạc:” Các cậu tới Quảng Châu từ bao giờ, nơi đó xa như thế?”
“ Ha ha ha, mơ đấy.” Thử Tiêu cười át đi, vung tay tát Lý Nhị Đông, cái thằng này chỉ giỏi mồm nhanh hơn não, thời hạn bảo mật là 30 năm, cấp I đấy, không đùa được đâu:
Chu Văn Quyên không hỏi thêm, bộ dạng rất thất vọng, mọi người biết cô là người tới sớm nhất, nên hỏi chuyện Giải Băng, nghe kể xong đám anh em rớt hàm, té ra người ta biết đem kiến thức trong trường ra ứng dụng, lại còn chịu khó đi theo truy bắt tội phạm, nếu thế nói một câu công bằng thì được thưởng là xứng đáng.
“ Ài, sao chúng ta đi tới đâu cũng là người qua đường, chuyện tốt chẳng bao giờ rơi lên đầu nhỉ?” Thử Tiêu ghen tỵ vô cùng:
“ Vì cậu còn đang bận mở quán lừa tiền người ta.” Lý Nhị Đông nói kháy:
“ Mẹ nó, im một lần không được à, thứ chó má nào dán quảng cáo cho gái gọi?” Thử Tiêu nổi điên vơ chai nước ném, Lý Nhị Đông rối rít né tránh:
Ngô Quang Vũ bỏ cuộc giữa chừng kéo Tôn Nghệ:” Nghe có vẻ toàn chuyện hay, mẹ nó, mỗi tôi đáng thương nhất, về gầy đi mười cân.”
Mỗi người một câu không đầu không đuôi, Chu Văn Quyên càng thêm nghi hoặc, nhưng cô hỏi thì cả đám lắc đầu phủ nhận, không giả ngốc thì cũng cười hì hì như bại não, cô biết không hỏi ra được gì định bỏ đi thì nghe rầm một tiếng nho nhỏ, tiếp đó Tôn Nghệ kêu lên: “ Hỏng rồi, xô phải xe đội trưởng rồi.”
“ Này, này có biết lái xe không vậy, ở đơn vị nào? Xô xe cảnh sát là phải đền đấy.” Ngô Quang Vũ thấy cũng là xe cảnh sát thì yên tâm một chút, nếu không sợ khó ăn nói với đội trưởng:
Mọi người kéo nhau tới, người trên xe thong thả bước xuống, chỉ thấy cô gái đó mặc bộ đồ màu đen bó sát người, vóc dáng cao ráo hoàn mỹ, chiếc quần jean đen ôm lấy bờ mông tròn chắc mẩy, cặp chân miên man hút hồn, thân hình đã chết người khuôn mặt càng xinh đẹp tinh xảo, mái tóc dài bùi cao đơn giản, toàn thân bừng bừng sức sống hoang dại, lúc này mắt hạnh mở to, có vẻ rất bất ngờ khi gặp hai người mặc cảnh phục không cảnh hàm này.
Là An Gia Lộ, không ngờ là An Gia Lộ, lâu rồi không gặp, chỉ bộ trang phục đơn giản giống bao cô gái khác, nhưng xinh đẹp duyên dáng, đứng đó thôi cũng phong tư hơn người, Tôn Nghệ không sao rời mắt ra chỗ khác được, tặc lưỡi: “ Ái chà, An mỹ nữ xô xe cũng cũng thật đẹp mắt.”
“ Đúng là biết xô, xô một phát chọn ngay xe đội trưởng, không sao, xô thoải mái, xe công cả mà, không cần đền.” Ngô Quang Vũ hí hửng đi tới cười lấy lòng:
Nữ sinh trường cảnh sát mà nhút nhát như Chu Văn Quyên là thứ dị loại, còn An Gia Lộ không phải bông hồng có gai, mà là quả ớt cay xé lưỡi, không vui mắng luôn lại là bình thường: “ Nhìn cái gì mà nhìn, không biết tới giúp người ta đỗ xe à?”
“ Để tôi!”
“ Lui ra, để tôi.”
Hai thằng chen lấn nhau, kết quả Tôn Nghệ khỏe hơn chiến thắng, nhận lấy chìa khóa từ tay An Gia Lộ, mở khỏa, khéo léo đỗ xe vào chỗ hẹp, nhảy xuống đưa trả chìa khóa cho An mỹ nữ đầy thán phục:” An mỹ nữ, sao lại tới đây?”
“ Lại chẳng phải thăm cậu, gấp cái gì?” Ngô Quang Vũ bị thua trước mặt mỹ nữ, mang hận trào phúng:
Tranh thủ hai thằng kia cãi nhau, Lý Nhị Đông cướp chai nước của Thử Tiêu, chạy tới cười lấy lòng: “ Uống nước đi, xem ra cảnh sát không phải nơi nuôi nam nhân, chúng tôi tàn tạ thế này, còn hoa khôi cảnh sát thì ngày càng nở thật rực rỡ.”
An Gia Lộ làm mặt quỷ, lòng ngạc nhiên, mấy người này trước kia gặp cô đều có phần rụt rè khép nép, chưa được bao ngày mà mặt dày lên cả thước thế này?
Thử Tiêu bàng quan nãy giờ, tinh mắt nhận xét:” Có phải từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy bọn tôi đã cho rằng tố chất đội ngũ cảnh sát hạ xuống một cấp không?”
“ Nhìn thấy anh là đủ hạ tố chất rồi, không cần họ ... A, Văn Quyên, cô cũng ở đây sao? Này, rốt cuộc có chuyện gì mà tụ tập ở đây thế?”
Đối với nơi dọa mình bỏ chạy, An Gia Lộ còn có chút sợ hãi, nghe nói Chu Văn Quyên đi theo pháp y lấy chứng cứ mà khâm phục, lại nghe mấy người kia tới đây thực tập, than phiền cả đống.
Mỗi người một câu ồn ào không ngớt, khi ở trong trường chẳng tiếp xúc mấy, không ngờ ra ngoài xã hội nhìn thấy gương mặt quen thôi cũng thấy thân thiết, An Gia Lộ nhìn quanh, đột nhiên hỏi: “ Các cậu đều ở đây, vậy Dư Tội đâu rồi?”