Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 138 - Q2 - Chương 038: Bổn Cảnh Diệu Tặc. (2)

Q2 - Chương 038: Bổn cảnh diệu tặc. (2) Q2 - Chương 038: Bổn cảnh diệu tặc. (2)

“ Hàng đã chuyển thành công, lặp lại lần nữa, hàng đã chuyển thành công.”

Lâm Vũ Tịnh nhìn thấy toàn bộ quá trình qua ống nhòm, kích động báo cáo, đợi liền mấy tháng cuối cùng đã giao được "hàng", hay nói cách khác "hàng| đã bị mục tiêu lôi đi.

Bộ đàm truyền ra lời Đỗ Lập Tài: “Thu đội. “

Xe đi được 5 km mới nghe thấy tiếng còi cảnh sát, xe 100 phóng vụt qua bọn họ, hướng về trạm thu phí xảy ra sự cố.

“ Vậy là xong à?” Thử Tiêu nhìn đoàn xe hú còi xanh đỏ phóng đi trong mưa không khỏi thất vọng, con bà nó ai ngờ đơn giản như vậy, sớm biết thế tội quái gì sợ tới mất ngủ, hắn tự cho mình là thông minh, vỗ đầu mình một cái: “ Tôi hiểu rồi, chị để Dư Nhi mang thiết bị theo dõi trên người, sau đó chúng ta lần theo tới sào huyệt của chúng.”

“ Nếu cậu mà bớt nói vài câu, người khác nhất định sẽ nghĩ rằng cậu rất thông minh.” Kế hoạch tiến hành thuận lợi, mây đen bao phủ trong lòng Lâm Vũ Tịnh tan đi rất nhiều, trêu: “ Mang thiết bị theo dõi? Cậu mơ à, giờ máy móc của tội phạm còn tiên tiến hơn cảnh sát, thiết bị định vị không qua được mắt chúng đâu.”

“ Vậy phải làm sao?”

“ Tùy cơ ứng biến, nếu cậu ta có phát hiện sẽ nghĩ cách liên hệ với trong nhà.”

“ Tùy cơ ứng biến sao?” Thử Tiêu nghe vậy không khỏi lo cho Dư Tội, kế hoạch gì mà lỏng lẻo tùy tiện như vậy, đây đâu phải chuyện đùa, đối phó với bọn buôn ma túy này lớ ngớ chết như chơi, vậy mà không có kế hoạch hoàn chỉnh à: “ Thế nhỡ không phát hiện gì thì sao?”

“ Không phát hiện gì thì cậu ta tự về chứ sao, hỏi thừa.”

“ Nếu phát hiện mà lại có nguy hiểm không thông báo được về với nhà thì sao?”

Tâm tình vốn thoải mái được một chút bị câu hỏi liên tiếp của Thử Tiêu làm ánh mắt Lâm Vũ Tịnh biến thành âm u, lườm một cái hàm chứa nguy hiểm khiến hắn im luôn.

Uỳnh! Lại một hồi sấm rền, tiếng mưa rơi đồm độp trên nóc xe, gạt nước làm việc hết công suất cũng không sao xuể, xe như hoàn toàn bao phủ trong thác nước không điểm cuối, như ngọn cỏ lay động giữa mưa, thiên uy làm người ta kinh sợ, Thử Tiêu lẩm bẩm một mình: Tôi ngày ngày nguyền rủa cậu ấy gặp báo ứng, nhưng chỉ nói chơi thôi, ông trời này, ông đừng coi là thật nhé!

.............. ....................

Bánh xe lăn nhanh nghiến qua một vũng nước nhỏ, bùn bắn tung lên cả thân xe, nhưng nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch sẽ, Tiêu Đào nhìn "Dư Tiểu Nhị" qua gương chiếu hậu, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, tướng mạo bình thường, có phần giống thanh niên dưới quê lên tìm việc, chẳng thể liên hệ được với tên hung nhân mà anh họ kể.

Nhìn mặt mũi chẳng nhận ra nổi y là người phương nào, chút đặc trưng địa vực cũng không có, a, có đặc điểm, nhìn thấy tiền là mắt sáng khác thường, đang liếm tay đếm tiền trong túi. Chẳng đáng là bao, giờ thu phí tự động hết rồi, ở trạm thu phí kiểu này thu được tiền lẻ là chính, tiền to chẳng có mấy mà làm y vui vẻ toét miệng cười.

Xe đi rất xa rồi mà Phó Quốc Sinh tựa hồ vẫn chưa bình thường lại, mỗi lần quay đầu nhìn người anh em lại càng thêm thương tâm, sống thế này không đáng. Dư Nhị chẳng chú ý tới hắn, vẫn còn đang vuốt phẳng từng đồng tiền một.

Dư Tội cuối cùng cũng đếm xong tiền, thấy Phó Quốc Sinh lại quay đầu, khảng khái đưa một nửa: “ Lão Phó, quy củ cũ, ai thấy thì có phần, này, một phần ba.”

“ Gì, cho tôi?” Phó Quốc Sinh câm nín, cầm xấp tiền có vẻ dày, giá trị chẳng được bao nhiêu, mà không nhận không được, thở hắt ra:” Dư Nhị, từ khi ra toàn làm việc này à?”

“ Không, về nhà một thời gian, không sống được lại đi.” Dư Tội đáp tỉnh bơ:” Tôi không ngốc như anh nghĩ, chuyện kiểu này tôi không bao giờ làm lần hai.”

“ Về rồi vì sao lại đi?” Phó Quốc Sinh hỏi:

“ Anh không biết đâu, Sơn Bắc chúng tôi nghèo lắm, làm việc vất vả từ sớm tới tối chẳng được mấy chục đồng, không như nơi này, nhìn đâu cũng thấy tiền.” Dư Tội mặt hớn hở, bản chất rồi, không phải giả vờ:

“ Thế làm mấy vụ rồi?”

“ Không nhiều lắm, cướp hai vụ, tôi đang nghĩ, thời gian này bão nhiều, cảnh sát không để ý, cơ hội làm ăn nhiều, làm vài vụ tôi về quê tiêu sái một thời gian.”

Quả nhiên anh hùng chung tư tưởng, Phó Quốc Sinh lại hỏi:” Tiêu sái xong rồi sao?”

“ Thì cướp vài vụ nữa, dù sao nơi này nhiều nhà giàu, coi như tái phân phối tài phú đúng không?” Dư Tội nói một câu triết lý nửa mùa:

Phó Quốc Sinh cười ha hả, nói chuyện với người anh em này, thú vị hơn là tán gẫu trong phòng trà nhiều, thăm dò: “ Hay thế này đi Dư Nhị, tôi kiếm việc cho cậu làm.”

Dư Tội không thèm suy nghĩ lấy một giây, đáp cộc lốc:” Không chơi.”

“ Vì sao?” Phó Quốc Sinh tới giờ không hiểu cái đầu người anh em này, thích mạo hiểm kiếm vài đồng lẻ chứ không nhận cơ hội trước mắt:

“ Anh nhiều tiền như thế, chắc chắn là làm ăn lớn, đâu phải thứ tôi chơi được, tôi tự biết mình.”

Sự tinh minh trong đơn thuần đó của Dư Tội là thứ Phó Quốc Sinh tán thưởng nhất: “ Không khó đâu, tôi thấy cậu làm được.”

“ Miễn đi, số tôi là cái số trộm vặt rồi, nhiều tiền quá sợ nuốt không nổi.” Dư Tội có vẻ rất yên phận trộm vặt của mình:

“ Không khó ... hay là làm lái xe nhé? Cậu lái xe cho một người bạn của tôi.”

Tiêu Đào ngạc nhiên nhìn anh họ, đây là tiêu chí kéo người nhập bọn, còn chưa qua khảo sát đã lôi kéo, lần đầu, có vội quá không?

Cơ mà dù thế người ta cũng chẳng chịu, Dư Tội cởi áo vắt nước ra cái xe đắt tiền, bĩu môi khinh miệt: “ Lái xe thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

“ Vậy là cậu không hiểu, ở nơi này cậu cần phải có một nghề nghiệp chính đáng mới an toàn, không gây chú ý, sau đó khi rảnh rỗi cậu có thể đi cướp.” Phó Quốc Sinh dẫn dắt:” Cảnh sát truy quét luôn nhắm tới những người lang thang thất nghiệp, hiểu không?”

“ ... Ồ, cao kiến! Anh nói có lý, để tôi nghĩ.” Dư Tội gật gù:

Tiêu Đào từ đầu tới cuối không nói gì cả, nhưng mắt thì không lúc nào thôi chú ý Dư Tội, hắn lấy làm lạ, sao anh họ từ chối bao nhiêu người tới tìm, riêng người này lại “ chung tình" như vậy, hắn thậm chí còn suy nghĩ không biết đây là chuyện trùng hợp hay cố ý.

Đang nghi ngờ thì Dư Tội thò đầu giữa hai người họ:” Này hai anh, nói chuyện này.”

“ Chuyện gì?” Tiêu Đào thuận miệng hỏi:

“ Lái xe thì tôi biết, nhưng mà … nói thật là không có bằng lái.” Dư Tội vẻ mặt nhà quê thật thà hết mức:”Tôi chưa từng định kiếm sống bằng nghề này nên chẳng tốn tiền đi mua bằng lái làm gì, mà xe riêng thì tôi chẳng mơ tới rồi … lái xe không bằng, ra đường sợ bị bắt lắm, chỗ này đâu cũng có cảnh sát.”

Rõ ràng là tên trộm nhà quê chỉ biết cướp bừa làm bậy, đi ăn cướp thì không sợ, giờ làm việc đàng hoàng liền chột dạ chả hiểu gì nữa, hai người cười không thôi. Cho dù Tiêu Đào vừa rồi nổi lên chút nghi ngờ cũng bay biến sạch.

“ Yên tâm, cậu lái xe cẩn thận, không gây tai nạn gì thì ai hỏi bằng lái của cậu, còn cậu gây tai nạn thì cái bằng lái giúp được gì không?” Phó Quốc Sinh quay đầu lại, tựa nói khích: “ Thế nào, đồng ý không? Người anh Dư Nhị của tôi làm gì cũng dứt khoát lắm mà.”

“ Được, coi như nể mặt anh, tôi làm một thời gian xem có hợp không, không hợp là tôi đi đấy.” Dư Tội cẩn thận giao hẹn trước:

“Tùy cậu.” Phó Quốc Sinh phất tay: “ Tiểu Đào, đưa cậu ta tới chỗ Tứ Hải.”

Bình Luận (0)
Comment