Xe vậy mà đội mưa đi hơn 100 km, càng đi càng xa thành phố, ra ngoại ô cảm giác cơn mưa lớn ngớt đi phần nào, xe rời đường lớn rẽ vào đường xi măng. Ở tỉnh Quảng Đông này, dù là đường liên huyện, liên trấn cũng khang trang hơn nơi khác, Dư Tội định hướng rất tốt nhưng đi trong mưa, lại rẽ ngoặt suốt, làm y chẳng rõ mình đang ở đâu nữa, cuối cùng dừng lại trước một giống khách sạn.
Gọi là giống vì nó là khách sạn, nhưng ngoài đại sảnh có đám trẻ con đang thả thuyền ra mưa, bên cửa còn mấy cô gái mặc xuề xòa kiểu ở nhà túm tụm nói chuyện với nhau, rõ ràng không phải kiểu khách sạn, có vị cuộc sống hơn.
Đi vào đại sảnh rộng rãi, Phó Quốc Sinh giao Dư Tội cho người mặt trắng tên là Mạc Tứ Hải, khá đẹp trai, mặt trắng trẻo tới mức hơi tai tái, làm Dư Tội liên tưởng tới Uông Thận Tu, hai bên giới thiệu với nhau mới biết nơi này là một khách sạn kiểu chung cư.
Tạm biệt Phó Quốc Sinh, Mạc Tứ Hải cho Dư Tội về phòng, căn phòng khá rộng, trang trí kiểu gần gũi của gia đình, kết hợp mảng màu ấm và màu trắng, không khí thoang thoảng mùi tươi mát thiên nhiên, bao gồm một phòng khách liền với bếp đơn giản, cùng với phòng ngủ.
Phòng khách đặt bộ ghế sô pha lớn mềm mại có thể làm giường ngủ luôn cũng được, đối diện là TV treo tường 42 Inch, thích hợp mấy thằng lười như Thử Tiêu ăn ngủ tại chỗ.
Trên bàn đặt sẵn một cái phong bì, mở ra toàn tiền, ái chà, đãi ngộ của tổ chức người ta thế này chứ, Dư Tội hài lòng ngả mình xuống ghế sô pha rên một tiếng thoải mái, chợt lúc này có tiếng gõ cửa, tưởng rằng Mạc Tứ Hải quay lại, thuận miệng nói: “ Vào đi.”
Không ngờ người đi vào là một cô gái, lại còn hết sức tự nhiên cởi quần áo …
Cửa mở ra hết sức nhẹ nhàng không tiếng động rồi lại đóng vào, một cô gái mặc váy công sở trắng bằng lụa, bầu vú đẩy đặn đẩy y phục trước ngực nhô cao, tất màu da trong suốt bọc lấy đôi chân dài, giày cao gót trắng, bước vào phòng khách.
Cô gái hết sức tự nhiên đi tới trước mặt Dư Tội, cởi cởi chiếc áo sơ mi trắng đặt trên bàn, người chỉ còn chiếc áo lót trắng viền rèn hoa nâng đỡ bầu ngực tròn trịa, một chiếc dây chuyền bạc thõng xuống khe vú hút hồn người.
Oa oa oa, chuyện gì thế này, người đâu ra mà mất lịch sự thế, không chào hỏi gì mà cứ thế cởi luôn à, Dư Tội muốn làm người lịch sự, khổ nổi mồm há ra không nói được gì, cứ trơ mắt ếch nhìn chằm chằm vào bầu ngực ấy mãi không lấy lại được tinh thần. Lúc này cô gái cởi cúc sau váy, tay buông ra khom người kéo váy xuống, cặp chăn dài bọc trong tất lụa màu da, quần lót cũng một màu trắng ngây thơ ôm lấy bờ mông tròn lẳn, cô gái đưa tay bên hông từ từ cuốn xuống dưới.
“ Yên tâm, em mười tám rồi.” Có vẻ vì Dư Tội cứ ngồi đó như thằng ngốc, cô gái háy mắt một cái nửa trấn an nửa khiêu khích:
Giết người, giết người, máu toàn thân Dư Tội sôi lên, cô gái này dung mạo học sinh đơn thuần, ánh mắt thì phong trần, có ngốc cũng biết là chuyện gì rồi, hôm nay trinh tiết không thể bảo toàn, phải hiến thân vì nhiệm vụ vì tổ chức rồi. Đầu nghĩ, tay chân chẳng cần phải điều khiển cởi phăng quần áo, làm gì còn kiên nhẫn nhìn cô gái đứng đó cởi quần áo. Hồn phách Dư Tội như nổ tung, dục vọng của nam nhân ngủ sâu hai mấy năm trời bị thân thể trẻ trung mê người của cô gái làm cho bừng tỉnh đưa tay ra kéo áo lọt, bầu vú trắng nõn bật ra, vừa xoa nắn vừa đè xuống ghế sô pha, chiếc quần tất cô gái mới cởi được một nửa cảm giác có thứ cứng ngắc chọc bừa vào bụng.
“ Anh trai, đừng gấp.” Cô gái cười khúc khích vươn đôi tay mềm mại đquấn lấy cổ Dư Tội, đôi môi dịu ngọt áp tới:
Hai bàn tay Dư Tội bấu vào mông của cô gái, cặp mông thiếu nữ mát rượi như tiếp thêm cho lửa dục trong người, cái quần lót mỏng bị dày xéo bởi đôi bàn tay khỏe mạnh rắn chắc kéo mạnh xuống. Nam nhân khởi động nhanh, nhất là chàng trai tuổi trẻ hừng hực như Dư Tội, nữ nhân không nhanh được như thế, cô gái vốn còn định kiềm Dư Tội lại một chút, nhưng thứ kia đã tiến vào hang động chưa đủ ẩm ứt, làm cô gái kêu lên: “ Á ... Anh, đừng, đau ... chậm thôi anh …”
Cô gái cho dù chẳng phải lần đầu, nhưng tuyệt đối chưa phải loại có quá nhiều kinh nghiệm, biết không kháng cự lại được chỉ đành nằm ngoan ngoãn cố gắng thả lòng cho y tùy ý thỏa mãn, thế nhưng động tác lúc nhanh lúc chậm của của Dư Tội rõ ràng là một khúc ca lạc quẻ. Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài hoảng sợ rung rung, hai tay bấu chặt lấy lưng Dư Tội miệng thở không ra hơi, mồ hôi đầm đìa, tiếng kêu rên phát ra đâu đớn nhiều hơn sung sướng, lịm đi trước từng đợt tấn công như sóng vỗ bờ liên tục càng lúc càng mạnh …
…. …..
Ba ngày sau ở một trà lâu xây dựng phong cách triều Hán nằm trên đường Châu Giang thành phố Quảng Châu.
Phục vụ viên ăn vận kiểu cổ trang đặt một đĩa tôm bốc khỏi nghi ngút xuống chiếc bàn giữa hai anh chàng đẹp trai, nhoẻn miệng cười hàm ý, hai người kia không biết nói chuyện gì đó buồn cười, nhìn nhau một cái lại không nhịn nổi, đành phải ngừng nói chuyện.
Một là Tiêu Đào, một là Mạc Tứ Hải, nhìn dáng vẻ thân mật như thế, quan hệ hẳn thuộc loại không cạn, thực tế vị này kiểu như trưởng phòng nhân sự của tổ chức ngầm, rất nhiều người vào nghề qua giới thiệu của hắn. Tiêu Đào không biết rõ lắm về lai lịch của hắn, chỉ biết hắn từng là hải quan, vì dính líu tới buôn lậu nên bị loại khỏi đơn vị, chuyển sang buôn lậu chuyên nghiệp, coi như là danh nhân trong nghề.
Nghe hắn báo tin tức về Dư Tiểu Nhị mà ôm bụng cười, ăn hải sản thì chê là không ngon, cơm thì bảo dính răng đòi ăn mỳ, lái xe thì bất chấp luật lệ. Ra ngoài mua thuốc lá thôi chả hiểu thế nào đánh nhau với lưu manh trên đường, một chọi ba mà không thua, ngủ với gái xong lại còn nói mình là xử nam, đối phương chẳng phải xử nữ, quá lỗ vốn.
Mạc Tứ Hải cười tới không biết lau nước mắt bao lần rồi:” Anh Tiêu, tên này ... tên này đúng là cực phẩm nhân loại, tôi có tưởng tượng cũng chẳng ra, anh tìm đâu ra thế?”
“ Bạn tù của Phó ca đấy, chúng tôi gặp được y đang cướp trạm thu phí.” Tiêu Đào cũng cười đau cả bụng, nghĩ chuyện thằng đó đi cướp càng buồn cười hơn: “ Anh thấy cậu ta ra sao, có vấn đề không?”
“ Sao lại không, vấn đề lớn, thằng đó như chưa tiến hóa hết vậy, quá hung hăng càn quấy, hành động thuần bản năng cảm hứng, sớm muộn cũng bị người ta giết chết.” Mạc Tứ Hải gãi đầu, làm cái nghề này quan trọng phải kín tiếng không gây chú ý, nhưng tên này trừ thiếu cái đó ra, thứ khác đều đủ:
“ Phó ca kể, thằng nhãi lúc ở trong tù thiếu chút nữa giết chết anh ấy, đúng là ngông thật.” Tiêu Đào giờ đã biết sự tích oai hùng của Dư Nhị:
“ Ái dà tôi không ngạc nhiên đâu, nhìn là thấy, người như vậy không thể làm trong nghề chúng ta lâu.” Mạc Tứ Hải nhắc nhở: “Quá nguy hiểm.”
“ Bao lâu thì anh không cần lo, ý tôi là anh thấy bản thân cậu ta có vấn đề không?” Thẩm tra tổ chức ngầm còn nghiêm hơn cảnh sát, Dư Tiểu Nhị là bạn tù của Phó Quốc Sinh, về lý lịch thì qua rồi, nhưng còn tố chất chính trị, khả năng nguy hiểm tiềm tàng phải tra cho rõ, Tiêu Đào thấy anh họ hơi cảm tính:
Bất kỳ tổ chức nào cũng có nguyên tắc của nó.
....
Chương này làm nhớ lại cài màn Giản Phàm nhìn Tằng Nam ngủ, rơi vào tay Dư Tội thì đẻ tám lứa rồi =))