Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 153 - Q2 - Chương 053: Phỉ Khí Lẫm Nhiên.

Q2 - Chương 053: Phỉ khí lẫm nhiên. Q2 - Chương 053: Phỉ khí lẫm nhiên.

Trong căn phòng nhỏ kéo kín rèm nửa sáng nửa tối, một thanh niên ngồi cúi gằm mặt trên ghế sô pha, đối diện ba người đứng như trời trồng, không khí có phần quỷ dị.

“ Suỵt!” Lâm Vũ Tịnh khẽ đặt tay lên môi ra hiệu hai người còn lại im lặng, ngồi xuống bên cạnh Dư Tội, đưa tay vuốt mái tóc bù xù của y, ôn tồn nói: “ Không sao, không sao hết, chuyện qua rồi, do thiết bị có vấn đề, không phải lỗi của ai cả … từ từ thôi, đừng vội, bình tĩnh nhớ lại chuyện hôm đó ...”

Dư Tội ngước mắt nhìn Lâm Vũ Tịnh, không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt tản mác tập trung lại, dần dần yên tĩnh kể lại chuyến hành trình ly kỳ của mình. Bắt đầu từ trung tâm tắm rửa Đức Úc, sau đó theo lối đi bí mật ra cửa sau, bị nhốt trên chiếc xe kín mít, đưa tới địa điểm không rõ, được cho uống một ngụm rượu y nghi là chứa chất kích thích, rồi chia ra mỗi người nhận một xe đi giao hàng ... Nhìn lại thì té ra mọi phán đoán trước đó đều đúng hết, đối phương lợi dụng mưa bão để vận chuyển ma túy.

Điều duy nhất không ngờ tới, chiếc xe được trả tiền ít nhất lại là xe chứa ma túy, mục đích chỉ là để y buông lỏng cảnh giác, thế nên thản nhiên qua được hai trạm kiểm soát, nghe kể tới ma túy được dấu bên trong ổ cứng, mỗi bánh chừng 200 - 300 g, vậy một xe chở đầy ổ cứng như thế rốt cuộc vận chuyển bao nhiêu ma túy, nghe thôi mà Hứa Bình Thu và Đỗ Lập Tài đã lạnh cả người.

Mọi thứ rất đơn giản, dùng người không ai ngờ tới, hàng hóa cùng mọi giấy tờ thông quan đều là thật, vậy là cứ nghênh ngang đi qua trạm thôi, Hứa Bình Thu đứng ngồi không yên, vậy thì trong đống rác điện tử ở Quảng Châu rốt cuộc có bao nhiêu chất cấm đây?

“ Chỉ có thế thôi ...” Dư Tội cuối cùng kể ra hết, nhưng vẻ mặt chẳng nhẹ nhõm hơn, phòng im phăng phắc, Lâm Vũ Tịnh thở dài bóp nhẹ vai Dư Tội một cái đi ra hé cửa nhìn ra ngoài cửa, vẫn là cảnh tượng chợ búa nhốn nháo, không có gì bất thường, nhưng bên trong Dư Tội thình lình cảm khái:” Mẹ nó, bên này làm công cụ cho người ta lợi dụng, tới bên cũng bị người ta lợi dụng, đen trắng đều khốn nạn như nhau.”

Câu chướng tai này khiến Đỗ Lập Tài nín nhịn nãy giờ chỉ mặt Dư Tội mắng:” Cậu ăn nói kiểu gì đấy hả, cái gì mà lợi dụng? Cậu có chút kỷ luật tổ chức nào không, sau sự việc không lập tức báo cáo, không kịp thời về đội, nhìn lại bản thân mình xem, cậu có còn giống cảnh sát không hả?”

“ Không phải chính các người muốn biến tôi thành thế này à? Tôi không giống cảnh sát vừa ý các người quá còn gì?” Dư Tội nhếch mép mỉa mai:

Đỗ Lập Tài càng nhìn Dư Tội càng khó chịu, ngay từ đầu hắn không tán thành giao nhiệm vụ cho thằng nhãi không có lập trường này rồi, từ đầu tới chân giống thứ lưu manh cặn bã, làm gì có thứ cảnh sát nào như thế chứ, giận phát run: “ Thằng nhãi này, tưởng không có cậu thì không ai làm nổi nữa chắc, tôi nói cho cậu biết, cái ngữ như cậu ...”

“ Im!” Hứa Bình Thu nghiêm khắc nhìn Đỗ Lập Tài, tỏ ra cực kỳ không hài lòng, làm hắn im lặng tức thì:

Còn Dư Tội sớm miễn dịch với Hứa Bình Thu rồi, liếc mắt nhìn Đỗ Lập Tài khiêu khích, đầu ngả ra sau dự vào ghế sô pha nhắm mắt lại, thái độ muốn ra sao thì ra.

Lâm Vũ Tịnh khép cửa lại, cô cũng không hài lòng với cách ứng xử của Đỗ Lập Tài, quá cứng nhắc thiếu cảm thông, đó là lý do hắn mãi lẹt đẹt ở vị trí này chẳng tiến bộ được. Song là cấp dưới cô chẳng thể nói gì, cứ nhìn căn phòng bừa bộn, vỏ bia rượu đồ ăn nhanh vứt tùy tiện là biết mấy ngày qua tâm trạng Dư Tội tệ thế nào, vô tình vận chuyển hộ tội phạm bao nhiêu ma túy như thế, hẳn day dứt tự trách lắm rồi, nhìn Hứa Bình Thu, hi vọng ông không nên gây thêm áp lực cho Dư Tội nữa.

Đôi khi áp lực là động lực, nhưng có lúc thuần túy là gánh nặng, người sắt còn có lúc bị đè bẹp nữa là, Dư Tội dù bề ngoài tỏ ra trưởng thành thế nào cũng không thể bỏ qua sự thực y mới là chàng trai trên hai mươi, vốn sống chưa đủ, tính tình chưa hoàn toàn thuần thục.

Hứa Bình Thu đi tới trước mặt Dư Tội, giọng nói ôn hòa không có chút ý trách móc nào: “ Trách nhiệm chủ yếu là của tôi đã xem nhẹ chúng, đánh giá không đúng tình hình, không ngờ được bọn chúng chỉ vài ngày mà dám dùng người mới, lực lượng tiếp viện cũng không kịp thời nắm bắt tình hình, về chuyện này tôi đang kiểm với tỉnh.”

Mặt Dư Tội giãn ra phần nào, khẽ thở dài, chỉ bằng vào việc bị lừa như thằng ngốc, không khác gì bị người ta tát cho một cái thẳng mặt này đủ khiến y nổi điên, so với trước kia càng thêm không cam tâm nhiệm vụ dở dang thế này.

Hứa Bình Thu tinh minh cỡ nào, chỉ chút biến hóa nhỏ trên mặt Dư Tội là ông ta nhận ra ngay, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “ Nếu cậu thấy áp lực quá lớn thì rút về đi, bằng vào tin tức cậu biết đủ manh mối cho chúng ta rồi, sớm muộn cũng đóng đinh lên người chúng.”

Lâm Vũ Tịnh cũng có suy nghĩ này, thấy Dư Tội tiều tụy như vậy, lòng dâng lên sự thương xót, trong trường hợp này cô không thể xen miệng vào, nhưng nhìn Dư Tội khích lệ, cổ vũ. Nằm vùng là nhiệm vụ mang tính chất thế nào, cô rõ hơn ai hết, ở trong cái thế giới tội phạm đó, áp lực đè lên vai không phải là nhiệm vụ, mà là xung đột tâm lý, dù nói mọi thứ mình làm vị nhiệm vụ, không phải lúc nào cũng thuyết phục bản thân.

Dư Tội cúi mình nhấc mông lên lấy từ dưới ghế sô pha một tập giấy đưa cho Hứa Bình Thu.

Dây thần kinh trong đầu Hứa Bình Thu run lên, kinh ngạc hỏi:” Đây là người mua à?”

“ Người mua và người bán đều có, tôi nhìn rõ bốn tên, hai bên có tổng cộng mười một người, năm cái xe.”

Đỗ Lập Tài vội vàng ghé tới nhìn Hứa Bình Thu lật từng tờ giấy một, gần như không khác gì vẽ phác họa, từng li từng tí một đều hiện ra rõ ràng. Thậm chí không cần tra, Lâm Vũ Tịnh nhận ngay ra được tên Vương Bạch biệt danh Ba Thử đang lẩn trốn không rõ hành tung, không chỉ thế bốn bức tranh còn ghi chú cả chiều cao, hình thể, khẩu âm.

Lâm Vũ Tịnh thốt lên:” Cậu biết cả cái này nữa à?”

“ Tôi không biết, lang thang ngoài đường hai ngày, gặp một người vé tranh trên phố, tôi dựa vào ký ức của mình miêu tả lại.” Dư Tội đứng dậy:” Xong rồi, tôi về đây, đã giao hẹn hôm nay gặp mặt.”

“ Về đâu?” Lâm Vũ Tịnh tim đập nhanh hơn mấy nhịp:

“ Về tổ chức đó chứ còn đâu, ở đó tôi là công thần, sẽ được đãi ngộ tốt ... Nơi này hình như chẳng hoan nghênh tôi lắm.” Dư Tội cố ý nhìn Đỗ Lập Tài nhổ phẹt một bãi nước bọt, khoác áo sơ mi lên, đi thẳng một mạch ra cửa:

Tới khi cửa đóng sầm lại ba người kia mới giật mình, Đỗ Lập Tài nhìn tập giấy thở phào:” Thôi thì coi như cậu ta cũng có thu hoạch.”

“ Thu hoạch lớn nhất không phải ở đó.” Hứa Bình Thu nói một câu rất có thâm ý, đưa tập giấy cho Lâm Vũ Tịnh để cô đưa hình ảnh lên máy tính, miệng mỉm cười, nụ cười xua đi lo âu suốt mấy ngày, thằng nhóc đó thực sự nhập cuộc rồi, vụ án này chắc thêm một phần:

Ngày trong ngày hôm đó vì có tin tức tình báo nội bộ, vụ án có bước tiến triển lớn, cái bộ máy công an này khi hoạt động hết công suất, phát huy uy lực kinh hồn, điện thoại nhấc lên liên tục, máy vi tính sàng lọc dòng thông tin dài dằng dặc. Kết quả đưa ra một nghi phạm khác tên Trương An Như hoàn toàn khớp với mô tả trên tranh, trước giờ lấy thân phận kinh doanh y dược sống ở Trung Châu thuộc tỉnh Thiểm Tây kề sát Sơn Bắc, vậy là một cái kênh tiêu thụ đã dần dần được kết nổi với Quảng Châu.

Bình Luận (0)
Comment