Reng reng reng, Trịnh Triều ợ một hơi rượu, lấy di động ra, một cái tay khác vẫn đặt lên eo cô gái bên cạnh, giọng rất có uy:” Ai đấy?”
Bên kia truyền tới giọng điệu rất mất dạy:” Cha mày.”
“ Mả mẹ mày chứ, chán sống hả con, thằng ...” Trịnh Triều đang ngà ngà hơi men, lập tức chửi luôn một tràng, mấy giây sau mới nhớ ra là giọng Dư Nhị, người anh em này đi một chuyến, giúp hắn kiếm khẳm, chuyến hàng này ngay cả mấy đại hộ ở Vạn Khoảnh còn không dám nhận, tức thì cười lớn: “ Ở đâu đấy?”
“ Anh đang ở đâu?”
“ Nhà hàng Hưng Quốc.”
“ Đợi đó.”
Dư Tiểu Nhị cúp điện thoại rồi Trịnh Triều cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, giọng điệu thằng nhóc đó rất hung hăng, chẳng lẽ có chuyện gì ngoài dự liệu xảy ra rồi. Cũng không phải, hàng là do y đưa mà, có vấn đề thì thằng đó là người chết trước. Còn đang suy nghĩ thì em gái kia lại sán tới thỏ thẻ, Trịnh Triêu cũng sờ soạng mấy cái, nhưng chẳng còn hứng trí gì nữa, búng tay một cái, gọi phục vụ tới thanh toán.
Lát sau ra ngoài, bấm điều chìa khóa xe, là một chiếc Mercedes, nhưng không phải mua, đối với tên sống vất vưởng như Trịnh Triều, thi thoảng thuê cái xe, một gian phòng, kiếm em gái chơi bời vài ngày, chỉ là lần này kiếm quá lớn, thế nên hắn khao thưởng bản thân, thuê một cái xe đắt tiền mỗi ngày tốn 1.600, đóng giả đại gia.
“ Anh Trịnh, chiều nay đi dạo phố với em nhé.” Em gái vẫn bám theo, thỏ thẻ nói mắt thì liếc nhìn dây chuyền vàng to bằng ngón tay đeo trên cổ Trịnh Triều thèm thuồng:
“ Ha ha ha được, dạo phố, thuê phòng anh chiều hết.” Trịnh Triều thừa biết em gái nói dạo phố là muốn gì, chẳng qua tranh thủ xin xỏ mình mua cái nọ cái kia mà thôi, hắn chẳng bận tâm, dù sao trước giờ đa phần số tiền hắn kiếm được chỉ để nhét vào giữa hai chân các em gái:
Vào xe bật điều hòa mở nhạc, nhưng mục đích em gái đâu phải mấy thứ này, đợi có mười phút đã mất kiên nhẫn:” Anh Triều đợi gì thế? Sao chưa đi.”
“ Đợi một người anh em của anh, phải rồi Tiểu Vũ, hay là tối nay em bồi tiếp cậu ta nhé? Người anh em đó giúp anh một chuyện lớn, anh chưa biết phải khao thưởng cậu ta thế nào đây.”
“ Đáng ghét, đừng nói chuyện đó với người ta chứ.” Tiểu Vũ nghe nói bị đưa đi tặng cho người khác thì giận dối đánh Trịnh Triều, có điều không phải giận thật:
“ A, đến rồi kìa.” Trịnh Triều bầm còi, thò đầu ra vẫy tay:
Dư Tội vẫn lái cái xe hàng kia, phanh két trước chiếc Mercedes, Trịnh Triều mở cửa xe định xuống hỏi thăm, không ngờ Dư Tội chẳng nói chẳng rằng đấm luôn một phát, làm Trịnh Triều đang tươi cười kêu "á" một tiếng, ngã nhào vào trong xe.
Tiểu Vũ vừa kêu lên thì bị Dư Tội trừng mắt: “ Chưa tới đêm kêu cái gì, xéo.”
Nhìn Dư Tội mặt đỏ bừng bừng hết sức đáng sợ, Tiểu Vũ không dám nói thêm câu nào, vội vàng mở cửa xe bên kia chạy mất. Dư Tội sắn ông tay áo lên, ấn Trịnh Triều xuống, hắn vừa định mở mồm bốp một phát, sau đó đóng cửa xe lại, chỉ thấy chiếc xe rung lắc liên hồi, trong xe truyền ra tiếng kêu la cấu xin, lần này thì Trịnh Triều biến thành anh Cao Trào thật rồi.
Đấm đá liền mười mấy cái chưa hả, Dư Tội túm tóc hắn kéo lên vả đôm đốp: “ Thằng chó má này, tao coi coi mày là đại ca, mày coi tao là thằng ngu, mày lừa tao .... Hôm đó nếu xe bị kiểm tra ra thì tao xanh mộ ... Mẹ mày, còn kêu à?”
Trịnh Triều bị đánh không khác gì cái bao cát, máu mồm máu mũi hộc ra, bị đánh tới đầu óc choáng váng, thấy Dư Tội càng đánh càng dữ, thế này không chịu được bao lâu, mạng mình để lại ở đây mất, rối rít cầu xin: “ Người anh em, người anh em, nghe tôi nói ... Tôi, thực sự không biết chở hàng gì, tôi không cố ý, là lão đại an bài ... nếu không, nếu không sao tôi dám dùng người mới.”
“ Mẹ mày phun rắm đấy à, còn muốn bịa ra thằng lão đại chó má nào đó để lừa tao ...” Dư Tội co chân đạp giữa háng Trịnh Triều:
“ Á ... Đừng, đừng đánh nữa ... Tôi nói thật, là Mạc lão đại, anh ấy ra lệnh cho tôi.” Trịnh Triều nhịn đau ôm hạ bộ hét lên một cái tên, hi vọng cái tên này có thể dọa được Dư Tội:
Không ngờ Dư Tội dùng cả hai tay bóp cổ Trịnh Triều:” Mạc lão đại là thằng chó nào, mày đưa tao đi, tao xử thằng chó đó ...”
“ Đại, đại ca ... Tha cho em, anh muốn gì, rốt cuộc anh muốn gì em chiều …” Trịnh Triều bị thằng điên này đánh cho sợ nhũn ra rồi, không cả dám gỡ tay Dư Tội, nước mắt ngắn dài van vỉ:
“ Tao hỏi mày, hôm đó chuyển bao nhiêu hàng?”
“ Hả, hỏi, hỏi chuyện này làm gì?” Trịnh Trình tức thì cảnh giác:
Vừa mới hỏi lại bị Dư Tội siết chặt hai tay, Trịnh Triều tức thì không nói ra được lời nào nữa, mắt muốn lồi ra, sắp tắt thở tới nơi Dư Tội buông lơi tay, đợi cho hắn thở một lúc lại tóm cổ áo hắn kéo lên:” Mày nói tao muốn làm gì, tao bán mạng, mày ở sau kiếm tiền, tao phải biết mày kiếm được bao nhiêu chứ.”
Trịnh Triều tưởng xong rồi chứ, đầu óc váng vất vì thiếu ô xy, thở hổn hển một lúc mới trả lời được: “ Đại ca, em em không biết, số hàng đó để lâu rồi mà không ai dám đưa đi, thế nên giao cho anh, em cũng không, không rõ kiếm được bao nhiêu … em cũng chỉ là thằng Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó thôi.”
“ Chó chết!” Dư Tội đánh nãy giờ cũng nguôi giận phận nào rồi, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, xoa nắm đấm, đừng nghĩ đánh người mà mình không đau:
Trịnh Triều cũng là tay giang hồ trải qua sóng gió rồi, dù mặt máu me be bét, toàn thân đau đớn, nhưng so với kiếm được một viên mãnh tướng thì có là gì, quan sát sắc mặt Dư Tội, xem chừng y đã nguôi ngoai phần nào, rụt rè dò hỏi: “ Người anh em, đừng sợ, hàng tới tay khách rồi, cậu đâu giữa nữa … chẳng phải là mấy ngày hôm nay không có chuyện gì sao?”
“ Có chuyện gì thì cũng là tao, mày đương nhiên không sao rồi, thằng chó má mày đợi đấy, tao có làm sao cũng sẽ kéo mày theo.” Dư Tội rống lên:
Bảo an và khách tới nhà hàng ăn cơm đều bị kinh động, xúm đông xúm đỏ xum quanh, Trịnh Triều bò ra khỏi xa đuổi bảo an đang gõ cửa, lại hùng hổ quát người vây quanh, cái mặt be bét máu của hắn tác dụng giải tỏa đám đông khá tốt, sau đó vào xe lấy bọc giấy đã chuẩn bị sẵn, trong đó hiển nhiên là ba cọc tiền mặt, mới cứng:” Người anh em, tôi không bạc đãi cậu, ba vạn, hơn đứt đi cướp trạm thu phí.”
Dư Tội nhìn nụ cười lấy lòng khó coi hơn khóc của Trịnh Triều, không nghi ngờ gì nữa, thằng này phải kiếm được nhiều lắm cho nên mới khách khí như vậy, bị ăn đòn đến vậy mà lại còn có chút vui mừng nữa chứ. Trút giận thì cũng trút rồi, không nên thái quá nếu không hỏng chuyện, Dư Tội cho tiền vào túi, còn có chút chưa hả:” Thế còn được, mẹ nó chứ, nhất định anh kiếm nhiều lắm.”
“ Người anh em, số tiền này đủ cậu mua mạng người ta rồi đấy, mà tôi cũng chỉ là làm việc cho người ta, kiếm được bao nhiêu chứ.” Trịnh Triều nhẹ người, giờ cơn đau mới thực sự hành hạ hắn:” Ra tay gì mà nặng thế?”
“ Tha cho anh, không có chuyện gì thì thôi, nếu có thì anh cũng đừng hòng thoát, lúc đó tôi giết anh trước rồi ra sao thì ra.” Dư Tội thở dài, như kiệt sức ngả ghế ngồi ra dựa lưng vào không nói nữa:
Trịnh Triều kiếm ít khăn giấy, nước khoáng lau máu me trên mặt, cẩn thận nói:” Người anh em, còn chuyện nữa, Mạc lão đại đưa số điện thoại, bảo cậu liên lạc với người này.”
“ Biết rồi.” Dư Tội nhận lấy danh thiếp, nhìn thấy Đồ dùng người lớn Gia Sĩ Lệ là biết ngay ai rồi, mẹ nó chứ, Phó Quốc Sinh, y lại có kích động muốn đánh người.