Phải thừa nhận rằng có vài thời điểm Dư Tội nghi ngờ phán đoán ở trong nhà, như y từng đánh giá trong tù, Phó Quốc Sinh văn không đủ, võ cũng thiếu, gian trá đấy nhưng không đủ tàn nhẫn. Chắc chắn hắn là thằng tội phạm, nhưng bảo là thứ buôn ma túy giết người thì Dư Tội nhìn thế nào cũng không giống, nhưng tấm danh thiếp này nói rõ vấn đề rồi.
Vừa chuẩn bị đi thì Trịnh Triệu kéo tay, Dư Tội quay đầu lại nổi nóng quát: “ Có rắm gì thì đánh một thể đi.”
Trịnh Triều sợ hãi rụt tay ngay tức thì:” Được, tôi đánh, đánh ngay .... Đại Đồn và Hóa Phì bị giữ ở Phiên Ngu, phiền cậu đi chuộc họ ra, được không?”
“ Sao anh không đi mà bảo tôi?” Dư Tội ngờ vực:
“ Tôi ...” Trịnh Triều thực ra chẳng muốn làm chuyện này, hai tên thủ hạ bị bắt kia vận chuyển hàng lậu chứ không phải hàng cấm, nên phương thức xử lý chỉ là phạt tiền, nhưng hắn không muốn xuất đầu lộ diện, vừa có lô hàng thành công, lặn sâu chút cho an toàn, nhưng người thì vẫn cần, dù sao tuyển người mới lý lịch đáng tin không dễ: “ Người anh em, cậu không biết, tôi nhìn thấy cảnh sát là hai chân run lên rồi . Thêm vào đó thanh danh của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, thò mặt ra dễ bị người ta theo dõi, cậu là người mới nên không sao.”
Dư Tội mắt đảo qua đảo lại, tính toán một lúc gật đầu:” Được, tiền chuộc anh trả.”
“ Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Trịnh Triều rối rít gật đầu cung kính tiễn Dư Tội đi, đợi xe hàng đi rồi mời ngồi ngây ra: “ Mẹ nó, ai là thủ hạ của ai đây, sao mình phải ăn nói khép nép với thằng chó đó.”
Vai trò bất tri bất giác đã thay đổi làm Trịnh Triều không thoải mái, có điều vị này khả năng là cây sinh tiền trong tương lai, không thèm tính toán nữa, trong cái nghề này chỉ cần nhúng tràm một lần, đi quá giới hạn là không còn giới hạn nào nữa.
Vừa lấy điếu thuốc ra hút ai ngờ đau tới rơi cả điếu thuốc xuống, không biết Tiểu Vũ quay lại từ lúc nào, tay ngọc dịu dàng dùng nước khoáng lạnh thấm vết thương cho hắn, mắt rơm rớm:” Ai thế, sao đánh anh thành ra thế này?”
“ Không sao, người anh em của anh thôi, có hơi điên một chút.” Trịnh Triều mất mặt, không bốc phét nữa, vớt vát thể diện khởi động xe: “ Đi, chúng ta dạo phố, anh Triều này hứa là không bao giờ nuốt lời.”
........... ..............
Danh thiếp Trịnh Triều đưa cho màu phấn hồng nữ tính, tên ghi trên đó là Thẩm Gia Văn, nửa Anh nửa Trung, vấn đề ở chỗ Dư Tội biết cái công ty này dính dáng tới Phó Quốc Sinh.
Trịnh Triều có vẻ không biết Phó Quốc Sinh, tên đó nhiều khả năng chính là người đạo diễn để đưa mình vào cái vòng tròn buôn bán ma túy này, liên quan trong đó không nói cũng biết, Phó Quốc Sinh chắc chắn có vai trò lớn.
Nhưng độ khó lại chính là ở chỗ này, tuy biết là hắn làm, nhưng tất cả mọi chuyện lại mượn tay người khác làm. Trong mắt Dư Tội thì hắn đã tới cảnh giới tội phạm mà đại đa số phải ngước mắt nhìn, đó chính là bất kể người khác làm việc hay phạm tội, hắn cũng chỉ làm một việc là đếm tiền.
Xe dừng lại ở khu thương mại đông đúc trên đường Châu Giang, trước mắt là Cty Gia Sĩ Lệ, rất lớn, ba cái cửa kính, khách hàng ra vào không ít, không giống ở phương bắc bọn họ, loại cửa hàng này chỉ có thể mở trong ngõ nhỏ sâu hun hút, phương nam rõ ràng là cởi mở hơn nhiều. Dư Tội xuống xe đi vào trong, đại sảnh rộng tới 200 mét vuông, tủ kệ kê san sát, ngước nhìn lên tấm biển ở cái tủ thuốc, nào là "Thần uy cả đêm", "Chân nam nhân, chân hảo hán", Dư Tội buồn cười, hảo hán thật nào phải đi mua mấy thử này.
Đi vào sâu thêm chút nữa là đồ lót gợi tình, roi da, nhìn thôi cũng sinh liên tưởng vô biên, cúi đầu xem mấy món đồ chơi trong tủ kính, đến lúc ngẩng đầu lên không biết từ khi nào xuất hiện một mỹ nữ, mỹ nữ hết sức tự nhiên cười ngọt:” Thưa anh, hàng độc quyền của công ty chúng tôi ở tầng hai, nếu anh có hứng thú, tôi xin phép dẫn anh lên tầng hai.”
Da trắng trẻo, nụ cười tươi, lại còn xuất hiện ở nơi thế này, nam nhân nào không đảo mắt qua vài chỗ trên người, Dư Tội chẳng cần nghĩ nói một câu hai ý:” Đương nhiên có hứng thú.”
Mỹ nữ nhỏ nhẹ đưa tay:” Mời anh.”
Dư Tội theo mỹ nữ lên tầng trên, đứng ở cửa nhìn vào một cái, lưỡi thiếu chút nữa rơi vào trong bụng, mỹ nữ, toàn bộ là mỹ nữ, có điều là bằng cao su, độ chi tiết cực cao, toàn bộ tầng hai được trang trí thành phòng khách và nhà ở. Trên sô pha, bên bàn trà, cạnh tủ sách là đủ các loại mỹ nữ hoặc đứng hoặc ngồi, nằm với đủ màu da, trang phục từ trang trọng tới ngây thơ, quyến rũ, lạnh lùng.
Dư Tội tưởng chừng lạc vào tiên cảnh vừa đi vừa nhìn không chớp, có lẽ thiên đường với nam nhân chính là thế này đây.
Không biết làm sao Dư Tội đi tới bên một búp bê mặc cảnh phục hở trên thiếu dưới, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, mặt nhỏ nhắn, bất giác liên tưởng tới Lâm Vũ Tịnh. Thế là nhất thời không kìm được đưa tay sờ cái mũi nho nhỏ của mỹ nữ cảnh sát.
Có tiếng cười khẽ, Dư Tội sực tỉnh rút tay về, lại thấy một mỹ nữ nữa, thật trăm phần trăm, mái tóc dài nhuộm màu nâu, mặc bộ OL trắng tinh thanh nhã, bước chân khoan thai đi về phía y, mang theo hương thơm ngào ngạt, vừa có khí chất đại gia khuê tú, vừa mang phong tình giai nhân trời nam, Dư Tội nuốt nước bọt.
“ Anh Dư có phải không?”
Bàn tay ngọc nhỏ nhắn đưa ra làm Dư Tội có hơi hoảng loạn nắm lấy, mềm như không xương, âm ấm mịn màng, làm người ta tim đập mạnh còn hơn cả lúc nhận bó tiền lớn.
“ Bạn anh đang đợi anh.” Mỹ nữ bộ bộ dạng ngốc nghếch của Dư Tội làm bật cười khoe hai lúm đồng tiền nhu hút hồn người vào đó:
Một trước một sau, Dư Tội đi sau, hai mắt không dời đôi chân thon dài, tất lụa đen, đúng khẩu vị của mình, bộ váy công sở ôm lấy thân thể cân đối, phác họa sống động đường cong không quá khoa trương lại thừa quyến rũ. Đùi chắc khỏe, cặp mông tròn trịa lờ mờ dưới lớp vải thượng hạng, giày cao giót thủy tinh, cổ chân hoàn mỹ và bắp chăn tạo nên đường lượn sóng nhu hòa, giờ hiểu vì sao thiên hạ có người thích chân mỹ nữ rồi, mình hình như cũng có sở thích đó.
“ Cô có phải là ... Thẩm Gia Văn không?” Dư Tội tới gần thêm một bước hỏi, nhận ra mình bất giác lịch sự hơn nhiều, hiển nhiên bị khí chất của mỹ nữ cảm nhiễm:
“ Đúng rồi.” Thẩm Gia Văn nhoẻn miệng cười, không nói thêm bất kỳ điều gì:
Song nụ cười đó truyền đạt ý tứ rất rõ ràng, kỳ thực mọi người đều biết nhau làm gì, đúng không?
Dư Tội cười bối rối không hỏi thêm nữa, đánh giá lại mỹ nữ như điêu khắc từ ngọc, vì che dấu dưới vỏ bọc xa hoa của công ty này là giao dịch ma túy, hiện giờ y không ngại làm bất kỳ chuyện gì phá cái tổ chức này, kể cả là siết cổ Phó Quốc Sinh lần nữa.
Dừng lại trước căn phòng dán biển tổng giám đốc, Thẩm Gia Văn khẽ đẩy cửa ra làm động tác mời, Dư Tội bước vào gian phòng rộng rãi sáng sủa, sau chiếc bàn giám đốc bằng gỗ lim, Phó Quốc Sinh ngồi quay lưng lại cửa sổ, đứng dậy kéo tay Dư Tội quan sát: “ Lão Nhị, sao lại ăn mặc thế này, sợ người ta không biết là thổ phỉ hay sao?”
“ Anh có mặc vào hàng hiệu thì cũng khác gì thằng vương bác đản đâu.” Dư Tội lườm một cái, đối với tên này không cần khách khí gì hết:
“ Khác biệt ở chỗ đóng gói và chưa đóng gói đấy.” Phó Quốc không phật ý cười càng vui vẻ hơn khoác vai Dư Tội như gặp bạn cũ lâu ngày xa cách:
Thẩm Gia Văn tủm tỉm cười, biết ý đi ra khép cửa lại.
Thực ra Dư Tội hứng thú với mỹ nữ này hơn xa Phó Quốc Sinh, cánh cửa dầy che mất thân hình yểu điều làm y thất thần chốc lát, quay lại nhìn Phó Quốc Sinh từ đầu tới chân, vẻ mặt như đang ngầm nói: Bông hoa tươi kia làm sao lại cắm vào đống phân này.