Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 156 - Q2 - Chương 056: Cường Thế Đoạt Vị. (2)

Q2 - Chương 056: Cường thế đoạt vị. (2) Q2 - Chương 056: Cường thế đoạt vị. (2)

“ Cậu bỏ tâm tư đó đi, ngay cả nữ nhân của tôi mà cậu cũng nhòm ngó à?” Phó Quốc Sinh lần này thực sự không vờ vịt được nữa, bực mình mắng Dư Tội một câu, thằng nhãi này thực sự vuốt mặt không biết nể mũi, mình đứng sờ ngay đây chứ đã chết đâu, thế mà nó dám nhìn nữ nhân của mình với ánh mắt đói khát đó:

Dư Tội cười ha hả, trắng trợn hỏi:” Tôi thực sự thích em gái đó rồi đấy, này, trong nhà giam anh đã hứa tặng tôi hai em gái mà, có định giữ lời không đấy, tôi chỉ muốn một mình cô ấy là đủ.”

“ Ngồi đã.” Phó Quốc Sinh ngồi trở về sau bàn, đây không phải là phòng giam, về lại chỗ của người văn minh, có vẻ phong cách của hắn khác hẳn giống quý tộc ưu nhã:

Còn Dư Tội thì sao, giống như nông dân vào phủ quan lớn, nhìn chỗ này, sờ chỗ kia. Phải nói văn phòng của Lão Phó so với ngoài kia hoàn toàn khác biệt, bên ngoài ám muội vô cùng, bên trong lại trang nhã, bên cửa là cái chum nước lớn thả cá vàng, dựa tường là ghế sô pha làm từ trúc, ban công làm bằng gỗ kết hợp thép không rỉ, treo mấy chậu hoa tươi, không xa hoa mà rất có vị cuộc sống, chẳng hề giống nơi ở của thứ cặn bã buôn bán ma túy.

Phó Quốc Sinh cũng đang tỉ mỉ quan sát Dư Tội, hắn đợi cuộc tái ngộ bằng phương thức này lâu rồi, biểu hiện của Dư Tội không làm hắn bất ngờ, hứng thú hỏi:” Lão Nhị, cậu từ xa như thế tới tìm tôi, không biết có suy nghĩ gì?”

“ Có.” Dư Tội quay lại gật gù mỉm cười:

“ Nói ra xem nào.” Phó Quốc Sinh đan hai tay vào nhau:

“ Tôi muốn siết cố anh lần nữa, lần này đừng tôi tha cho như lần trước.” Dư Tội lời lẽ thì hung hăng, nhưng ánh mắt thì không:

“ Ha ha ha, vì sao còn chưa ra tay?”

“ Nhìn thấy em gái xinh đẹp như thế, tâm tình không tệ, hôm khác tôi xử lý anh sau.” Dư Tội tùy ý nói một câu, vẫn vừa đi vừa ngó nghiêng văn phòng, thình lình tới trước mắt Phó Quốc Sinh, một tay chộp cổ hắn, giọng lạnh băng: “ Quân chó má này, anh định trả thù tôi đấy à?”

“ Cậu nghĩ như thế sao, nếu tôi muốn thì làm được rồi.” Phó Quốc Sinh ung dung gỡ tay Dư Tội ra, hoàn toàn khác vẻ nhát gan trong trại giam:

“ Mẹ kiếp, bớt vờ vịt với tôi đi.” Dư Tội lửa giận bốc lên, y không có mấy thù hận với Phó Quốc Sinh, nhưng bị cả hai bên lừa qua lừa lại làm y cực kỳ tức giận, xốc cổ áo Phó Quốc Sinh dựng dậy: “ Lão tử vừa ra được vài ngày thì mẹ nó thành thằng bán ma túy rồi, nếu cái xe đó mà bị tóm, lão tử bị đòm một cái là chắc.”

Đúng lúc này cửa bật mở, Tiêu Đào dẫn hai tên cao lớn mặc trang phục bảo an xông vào, Dư Tội lập tức buông Phó Quốc Sinh ra, hai tay giơ lên cao, tươi cười niềm nở đi tới như bạn cũ: “ A, soái ca, lâu rồi không gặp.”

Thái độ quay ngoắt 180 độ của Dư Tội làm Tiêu Đào ngẩn người, Phó Quốc Sinh rống lên: “ Cút ra ngay, ai bảo cậu vào đây?”

Muộn mất rồi, Dư Tội vừa tới gần tung một cú đá tàn bạo vào háng một tên bảo an làm hắn gục ngay tức thì, tên còn lại chưa kịp phản ứng đã bị chặt cổ họng, bồi thêm cú đá lăn quay ra đất. Chỉ còn lại Tiêu Đào đang bàng hoàng không biết tiến hay lui thì Phó Quốc Sinh lần nữa quát: “ Lão Nhị, không cần làm thế, có gì cứ tìm tôi ... Còn cậu, không cút mau, tôi không gọi xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được vào.”

Tiêu Đào rối rít vâng dạ, cùng hai tên bảo an khốn khổ nửa bò nửa đi ra ngoài.

Phó Quốc Sinh thở hắt ra một hơi, pha một ấm trà, lấy thêm bộ cốc chén rót đầy bảy phần đẩy về phía Dư Tội, chờ đợi y lên tiếng.

“ Rốt cuộc anh là ai?” Dư Tội tựa hồ như vừa giải quyết một con muỗi, quay đầu lại ánh mắt phức tạp nhìn Phó Quốc Sinh, tới giờ ấn tượng của y với người này vẫn không tệ, vẫn có chút gì đó thấy hắn không phải kẻ cùng hung cực ác, chỉ ít còn niệm tình xưa, nếu không với loại thân phận này muốn báo thù dễ dáng lắm:

“ Người làm ăn.” Phó Quốc Sinh mỉm cười cầm chén trà lên hớp nhẹ:

“ À, đúng là người làm ăn, tính toán hay đấy, nếu tôi mà thua thì coi như anh báo được thù, chẳng có gì phải áy náy, còn tôi thắng thì anh kiếm lớn.” Dư Tội trừng mắt, cầm chén trà uống hết luôn:” Thứ chó má, thế nào anh cũng không lỗ nhỉ?”

Phó Quốc Sinh không đáp, tựa hồ thừa nhận lời Dư Tội, rót thêm cho y chén trà nữa:” Lấy được tiền rồi chứ?”

“ Được rồi, ba vạn.”

“ Thế là được, cuộc sống chính là vụ làm ăn, sống chính là không ngừng giao dịch, dùng năng lực đi đổi lấy nhà xe và nữ nhân, có gì không đúng nào?” Phó Quốc Sinh nói bằng giọng hiển nhiên:” Giờ cậu hơn đại đa số mọi người rồi, đáng mà, đúng không?”

Đúng là hơn thật, làm cái nghề này khó ở chỗ, nhiều người không vượt qua nổi ám ảnh tâm lý lần đầu gây án, dù sao đây là tội mất mạng, có người sau khi biết mình vận chuyển gì còn trốn biệt tăm, không cả dám quay lại nhận tiền, đương nhiên là cả đời không dám hé răng với ai rồi.

Phó Quốc Sinh hài lòng về nhãn quang của mình, tên Dư Tiểu Nhị này thần kinh rất vững, nhanh như thế đã thích ứng được, chỉ có chút khó chịu.

Dư Tội biết có hai con mắt đang đánh giá mình, có chút lúng túng, cái vai này giờ hơi khó định vị rồi, nên làm một tay thủ hạ cúi đầu nghe lệnh, hay là người mới ngờ vực, hoặc vẫn là thằng lưu manh bất cần đây, cái nào cũng có vẻ không phù hợp lắm. Bị mấy vố lừa đau rồi, Dư Tội càng thêm cẩn thận, trước kia cứ tưởng mình đã thấu cái cuộc đời chó má này, giờ mới hiểu mình còn non lắm.

Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ có âm thanh cuộc sống lao xao bên ngoài truyền qua cửa sổ.

“ Đang nghĩ gì thế?” Phó Quốc Sinh uống hết chén trà hỏi:

“ Tôi đang nghĩ xem anh đang nghĩ gì.” Dư Tội lấy câu hỏi thay cho câu trả lời, che dấu suy nghĩ của mình:

Phó Quốc Sinh hơi ngả người về phía trước, vẻ mặt chân thành: “ Lão Nhị này, người ta nói chúng ta là cặn bã, nhưng tôi thấy chúng ta không phải là cặn bã, mà bị cái xã hội này chèn ép mà thôi. Giờ sống trong cái hoàn người ăn thịt người này, không cặn bã lại khó sống, chúng ta đâu có lựa chọn .... Dù sao loại như chúng ta, bất kể tống giam hay xử bắn, chẳng ai thương hại nữa.”

Dư Tội có phần nào đó đồng cảm, Hứa Bình Thu chọn mười mấy anh em bọn họ cũng phần nào mang suy nghĩ này: “ Vậy thì phải làm sao?”

“ Thì phải thành loại cặn bã như tôi, là cặn bã có tiền, có địa vị, sẽ không ai dám coi tôi là cặn bã nữa, bọn họ gọi tôi là thương nhân thành đạt đậm sắc thái truyền kỳ, cậu hiểu không?” Phó Quốc Sinh rút ra tâm thẻ ngăn hàng đặt lên bàn: “ Bất kể cậu nghĩ về tôi ra sao, tôi thì thực sự coi trọng cậu, trong thẻ này có mười vạn, thêm vào số tiền trong tay cậu, vậy là cậu có khoản tiền mở đầu kha khá rồi, muốn cải biến vận mệnh với cậu mà nói , không khó.”

Dư Tội từ từ hít vào, có vẻ muốn bồi dưỡng mình rồi, đưa mình lên, biến y thành một tên tội phạm có tiền đồ, đây là tiền khởi động chiêu binh mãi mã, đưa tay ra cầm lấy tâm thẻ ngân hàng làm bằng nhựa cứng. Với y mà nói đây là số tiền cực lớn, cả đời chưa từng tiếp xúc với khoản tiền lớn như vậy, phải xử lý tình hình này ra sao, nhận hay không nhận đều không ổn.

Vẻ chần chừ này làm Phó Quốc Sinh nhíu mày, nếu Dư Tiểu Nhị là người "không tham tiền, không háo sắc" thì hắn dùng không nổi rồi:” Sao, chê ít à, hay định không nhận?”

“ Nếu tôi đã nhìn ra đường kiếm tiền ở đâu thì số này đúng là hơi ít, với lại chỉ bằng chút tiền này mà anh muốn tôi bán mạng cho anh thì anh hoang tưởng rồi.” Dư Tội tay một cái, tấm thẻ rơi tách xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.

Phó Quốc Sinh cho rằng Dư Tội làm cao để nâng giá nên không có phản ứng gì, Dư Tội mở cửa mới nói thêm một câu: “ Lão Phó, trước kia tôi có lỗi với anh, nhưng sau đó anh không nhớ thù, còn đối xử với tôi không tệ, thế nên trong một thoáng tôi đã coi anh là bạn, nhưng anh lại lừa tôi.”

Nhìn hai mắt đầy tơ máu của Dư Tội, Phó Quốc Sinh có cảm giác chẳng lành, cửa đóng lại, hắn cũng không giữ được nụ cười có phần giả tạo nữa, sắc mặt rất kém, mình vẫn đánh giá thấp lý tưởng và theo đuổi của tên trộm vặt này sao? Dư Tiểu Nhị này còn có thứ theo đuổi gì cao hơn nữa

Bình Luận (0)
Comment