“ Cậu ta đi rồi.” Cửa lại mở ra, Thâm Gia Văn nhẹ nhàng bước vào báo, nhìn Phó Quốc Sinh trầm ngâm ngồi đó, hết sức bất ngờ:” Sao thế, hình như anh không thu phục được cậu ta?”
“ Anh vừa mới nhận ra, hình như anh không hiểu cậu ta.” Phó Quốc Sinh lắc đầu:
“ Anh đó, lúc nào cũng quá đa nghi, bên kia đã truyền tin về rồi, toàn bộ hàng đã chia tới các kênh phân phối, lần này kiếm lớn, sớm biết thế đã đưa hàng nhiều một chút, thị trường bây giờ bao nhiêu cũng không đủ.” Thẩm Gia Văn ra sau lưng Phó Quốc Sinh, bóp vai cho hắn:
“ Anh cứ thấy bất an thế nào đó, như sẽ xảy ra chuyện gì rất lớn.”
“ Đương nhiên là có rồi, còn một lô hàng lớn hơn sắp xuất hàng trong thời gian tới, Phú ca đã ở trên biển, không bao lâu nữa tơi nơi.” Thẩm Gia Văn cúi xuống bầu ngực đè vài vai Phó Quốc Sinh, thì thầm:
“ Tuyệt đối không được, quá mạo hiểm.” Phó Quốc Sinh đứng bật dậy gạt tay cô ra, phản ứng có phần quá khích làm Thẩm Gia Văn giật mình: “ Mỗi lần thành công chỉ có ba phần là do kế hoạch, bảy phần là do may mắn, con đường này chúng ta đã đi quá lâu, sớm muộn gì cũng bị lộ, anh nghi cảnh sát ngửi ra gì rồi nếu không thời gian qua không bình yên thế đâu.”
“ Bình yên chỗ nào, phương bắc đã truy rất gắt kia kìa, chẳng qua chúng chưa có manh mối mò tới đây thôi.” Thẩm Gia Văn biết mình lỡ mồm, đáng lẽ không nên nhắc tới tên Phú ca, tình tứ ôm Phó Quốc Sinh, nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn, nũng nịu: “ Em đảm bảo đây là lần cuối cùng, với thủ đoạn của anh, chắc chắn qua được một cách bình an.”
“ Không được, ít nhất là trong thời gian ngắn không được làm nữa.” Phó Quốc Sinh kiên trì nói:
“ Được, được em tin anh.” Thẩm Gia Văn hôn Phó Quốc Sinh cái nữa, giống cổ vũ, cũng không cãi mệnh lệnh, chợt nhìn qua cửa sổ thấy chiếc xe hàng rất không hài hòa ở khu phố sầm uất này phun khói đen chạy đi, tò mò nói:” Quốc Sinh, anh đoán xem tiếp theo cậu ta sẽ làm gì, em đoán cậu ta càng lún sâu.”
“ Tốt nhất là đừng, nếu không anh phải hổ thẹn với chữ bạn rồi, đáng lẽ không nên lôi cậu ta vào cái nghề này mới đúng.” Phó Quốc Sinh nhớ lại chuyện trong trại giam, trừ ngày đầu đánh nhau, còn lại hai người rất tâm đầu ý hợp, thành một hồi ức đẹp trong mấy năm qua:
…..
Ngày hôm sau, tại ban tra xét Hải Quan thành phố Phiên Ngu, "Dư Tiểu Nhị" nộp phạt, nhận Hóa Phì, Đại Đồn vì vận chuyển hàng lậu mà bị tạm giam, hai người vốn tưởng rằng mình bị bỏ mặc rồi, đang đợi ngày bị tống vào trại tạm giam thì Dư Tội tới, mừng hơn gặp cha mẹ đẻ thất lạc lâu ngày, thiếu mỗi điều ôm lấy y mà khóc.
Chẳng kịp hòi han, Dư Tội dẫn hai người đi, dọc đường mắng bọn họ, 5 vạn đó làm gì dễ kiếm như vậy.
Đi ra xe thì thấy một tên béo mặt tròn rất vui mắt, hắn niềm nở vẫy tay:” Này, Nhị ca, anh em của anh à?”
“ Ừ, đây là Đại Đồn, Hóa Phỉ đều là anh em tốt của tao... Còn đây là Thử Tiêu, sau này chúng ta là người một nhà.” Dư Tội dẫn hai người kia lên xe, biết người bị giam thiếu nhất cái gì, mở hai cái hộp xốp đựng gà quay chín vàng:” Thử Tiêu mua đấy.”
Hóa Phì, Đại Đồn không khách khí, dùng cả hai tay vừa ăn vừa luôn mồm cám ơn Thử Tiêu.
“ Khách khí làm gì, anh em cả mà.” Thử Tiêu miệng cười, mắt trừng lên với Dư Tội, chằng biết thằng này xúi bẩy thế nào mà tổ chuyên án phái luôn cả hắn đi làm tội phạm:
Dư Tội khởi động xe, chửi bới:” Con mẹ cái thằng chó Trịnh Triều chứ, anh em bị bắt mà hắn không tới chuộc, chúng ta uống gió tây bắc còn hắn kiếm mấy chục vạn ... Lần này tôi quyết định tự làm, thế nào, các anh có dám theo tôi làm không, không thì tôi cho lộ phí về quê.”
“ Không kiếm được tiền thì về thế nào?” Đại Đồn mồm nhoe nhoét mỡ, lắc đầu:
“ Lầm.” Hóa Phì ngoạm một miếng thịt lớn, nói rất quyết tâm:
Ngày hôm đó giới buôn lậu dậy sóng, người ta kháo nhau, xuất hiện một tên người mới rất ngông nghênh, ngay giữa đường phố dẫn người cầm dao đuổi đánh Trịnh Triều của Phiên Ngu , sau đó không rõ tung tích của Trịnh Triệu nữa, theo như lời đồn thì bị chém ba phát sợ quá chạy mất rồi. Lại thêm vài ngày nữa, đột nhiên đâu ra môt tên Dư Tiểu Nhị thu nạp thủ hạ của Trịnh Triều, nhanh chóng lớn mạnh, nhân số lên tới mười mấy người, tên đó như con chó điên dẫn người tới Vạn Khoảnh, Tân Khẩu, thằng đó không chơi theo luật trắng trợn cướp mối làm ăn của người trong nghề, cái nghề này vốn ai mạnh thì người ấy sống, tức thì giới buôn lậu vốn hoành hành khắp Vạn Khoảnh khao nhau lại có thêm một ngôi sao mới xuất hiện.
…….. ………….
“ Chính xe đó, chặn nó lại.” Km số 17 từ Tân Khẩu tới cửa cảng, trạm kiểm tra buôn lậu phát hiện một chiếc xe MPV bốc khói đen như trâu điên rầm rầm xông về phía trạm, đội ngũ năm sáu người trpmg trạm tức thì cuống lên, người khởi động xe, người phong tỏa đường, người giở biển kiểm tra quát xe dừng lại.
Không ít chủ xe đang tiếp nhận kiểm tra vừa quay đầu nhìn một cái liền sợ hết hồi.
Hai cái ống khói như hai cái sừng trâu phun khói đen mù mịt, rõ ràng là xe hơi mà cải tạo lại không khác gì máy cày. Nhưng mà đừng xem thường cái máy cày này vì nó chạy rất nhanh, phải tới 80 km/h, đằng sau lắp thêm khoang chở hàng, gầm xe cũng được nâng cao lên, dùng loại bánh xe to của Âu Mỹ, làm nó cao lớn hơn xe khác một bậc, sơn đen xì xì, lại gần hơn trông giống như cái xe ngựa kéo gắn bánh xe hơi, chẳng ra thể loại gì.
Nhưng mà nó chạy thật khủng khiếp, cứ hùng hục như trâu húc mả vậy, thấy xe của đội kiểm tra chặn đường, còn chuẩn bị không ít chướng ngại vật mà cũng không hề có ý định giảm tốc. Đám chủ xe khác sợ bị con trâu điên đó chẳng may húc phải thì khốn, liền nối nhau mở cửa xe chạy sang lề đường đề phòng bất trắc, từ xa cũng ngửi thấy mùi khỏi gắt mũi, không biết xe của nợ đó chạy bằng nguyên liệu nữa.
Gần rồi, với tốc độ này thì phanh cũng không kịp nữa, vẫn không dừng, cái xe kia hoàn toàn không có ý định dừng, đám kiểm tra loạn rồi, không dám ngồi trong xe nữa, bỏ chạy như vịt luôn. Đám đông trố mắt, nhìn cái khí thế này là muốn dùng sức xông qua trạm rồi, con bà nó chứ, quá bá đạo mà. Xe chạy qua không ít người lại xe tụ lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn con quái vật xấu xí hung bạo nhả khói lao tới trạm, vãi cả lều, coi đội chống buôn lậu không ra cái củ cải gì nữa rồi.
“ Chính xe đó, không gì cản được nó đâu, tôi thấy lần thứ hai rồi.” Một chủ xe giọng hết sức tự hào khoe với xung quanh:
“ Kinh vồn, thứ này ở đâu đấy?” Người nhìn thấy lần đầu cảm xúc dào dạt:
“ Bên trấn Vạn Khoảnh đấy, thấy bảo người ngày vốn là thủ hạ của anh Triều, giờ làm lão đại rồi.”
“ A, thế thì tôi biết rồi, tôi biết là Dư Nhị, giờ ai cũng gọi là Nhị ca, người này kinh lắm.”
Buôn lậu mà, nắm bắt tin không nhanh có mà chết, liên quan tới việc Nhị ca làm sao thành lão đại, làm sao giàu lên trong một đêm đã sắp thành thần thoại rồi. Phàm là những tiểu hộ hoặc người mới, tức là buôn lậu thuyền nhỏ thì chỉ trốn thuế kiếm tiền lẻ thôi, nhưng Nhị ca thì thứ gì cháy hàng thì vận chuyển cái đó, mơ hồ đã có xu thế thành long đầu ở Vạn Khoảnh.
Chứ còn không à, cứ nhìn xe quái vật của người ta đi, đúng là sản phẩm của yêu nghiệt lang chạ với biến thái sinh ra, thế này bố ai mà đọ được.
Hôm nay bọn họ sắp được chứng kiến thời khắc huy hoàng của giới buôn lậu rồi.