Khi Lâm Vũ Tịnh nhận được đoạn ghi hình giám sát của Vương Vũ Vi thì cô đang mở hộp cơm ra, một nửa là cơm trắng, hai ô còn lại là rau xào và ít thịt rang, 15 đồng một suất, ăn liền nửa năm rồi, ăn tới quên cảm giác được ăn bữa cơm là thế nào nữa, cũng chẳng gọi khổ ải, đơn giản cho vào mồm, nhai rồi nuốt thôi.
Vừa tách cái đôi đũa dùng một lần ra thì Hứa Bình Thu đi vào, cô vội đứng lên kính lễ. Đỗ Lập Tài đi sau cũng bê hộp cơm, không ngờ hôm nay có thêm một suất vịt quay, rủ cô ăn cùng, đoán chừng chiếu cố lãnh đạo mới có được chút cải thiện này.
Hiện giờ đề tài chỉ còn xoay quanh vụ án, Lâm Vũ Tịnh đưa ghi chép hôm nay cho Hứa Bình Thu, Hứa Bình Thu vừa ăn vừa xem, nụ cười nở trên môi: “ Hai người có nhận ra không, bọn chúng bị kéo theo tiết tấu của chúng ta rồi đấy.”
“ Thế sao? “ Đỗ Lập Tài nhận lấy bản tóm tắt lịch trình trong ngày, không thấy có gì khác thường hết, người ta ngày ngày ở cùng nhau, không thấy gì khác:
Lâm Vũ Tịnh bởi vì là người tổng hợp thông tin nên hiểu rõ hơn, lại được Hứa Bình Thu nhắc nhớ như thế, hiểu ra rất nhanh:” Mạc Tứ Hải bám đuôi ‘hàng’ cho tới khi hai xe tách nhau ra, sau đó hắn tới Quảng Châu gặp Tiêu Đào, tiếp đó Tiêu Đào lại đi ăn cơm cùng Thẩm Gia Văn và Phó Quốc Sinh, bộ máy của chúng lệch quỹ đạo thường ngày ... Khả năng bọn chúng đang thăm dò ‘hàng’.”
“ Thông minh.” Hứa Bình Thu khen một câu:” Sau khi Trịnh Triều mất tích, chúng phải tìm người mới, cho phải thải thăm dò cẩn thận như vậy.”
“ Có hơi vội, chẳng lẽ chúng lại muốn xuất hàng sao?” Lâm Vũ Tịnh không xác định lắm, cách làm càn như của Dư Tội có làm ăn lâu dài được hay không là vấn đề, không cần vội tiếp xúc như thế:
Đỗ Lập Tài không nói gì cả.
“ Khả năng là thế, không cần nghi ngờ, kế hoạch này không phải do tôi lập ra.” Hứa Bình Thu mỉm cười: “ Có điều tôi đồng ý.”
Không nói cũng đoán ra, người lập kế hoạch này là Dư Tội, nếu là của Hứa Bình Thu, tuy khó chịu, Đỗ Lập Tài chấp nhận, nhưng nếu là của Dư Tội, hắn không ngại chất vấn rồi: “ Cậu ta chơi trội, quá gây chú ý, thế nào cũng khiến bên kia cố kỵ, nhân tố không xác định quá nhiều.”
“ Bây giờ phàm là tuyến vận chuyển liên quan tới Mạc Tứ Hải đều ít nhiều có vấn đề, giữa người mới ưu tú như vậy với bên liên tục gặp sự cố thì hắn chọn ai? Kế hoạch này rất lớn, lớn hơn cả của tôi ... Thôi ăn đi, ăn đi, cơm hôm nay không tệ ...” Hứa Bình Thu có vẻ khẩu vị tốt lắm, nhiệt tình mời hai cấp dưới, còn gắp thịt vào hộp cơm cho mỗi người:
Bên này ăn, bên kia cũng ăn, nhưng khẩu vị chẳng tốt bằng, Thẩm Gia Văn thi thoảng gắp miếng thịt nhỏ, cầm ly rượu hồi lâu không uống, Phó Quốc Sinh cũng chỉ miếng được miếng chăng, đều bị câu chuyện của Tiêu Đào thu hút.
“ Mới được bao ngày đâu, cầu tuyết cũng không lớn nhanh được như thế.”
“ Còn lớn hơn cả anh nghĩ đấy, thằng này vừa hiểm vừa bẩn, còn cướp cả chuyện làm ăn của Lão Mao, Xóa Chủy, Ngư Tử, ai không phục là y kéo quân tới phá phách. Chuyên chơi bẩn, chơi lớn, chỉ vài lần làm quân của mấy nhà đó chạy sạch.” Tiêu Đào lo lắng, người bọn họ bồi dưỡng sắp không kiểm soát được nữa rồi:
Phó Quốc Sinh nhớ lần đánh nhau ở trong trại giam, phong cách hành sự có chút điên này đúng kiểu của Dư Tiểu Nhị, đó là lần mà hắn tới gần cái chết nhất.
Thẩm Gia Văn mỉm cười: “ Công lao của anh đấy, chẳng phải anh cổ vũ cậu ta tự lập là gì.”
“ Anh cho cậu ta tiền là muốn cậu ta có thêm vài lựa chọn, ai mà ngờ cậu ta nuốt chửng cả Trịnh Triều.” Phó Quốc Sinh cười méo xẹo, chuyện Trịnh Triều bị chém làm hắn rất tiếc, dù sao thiếu đi một người để dùng, hạ giọng xuống:” Tìm ra tung tích của Trịnh Triều chưa?”
“ Chưa ạ.” Tiêu Đào lắc đầu: “ Em đi tra mấy đồn công an, trại giam, còn nhờ người quen giúp, căn bản không xuất hiện, hẳn không phải bị cảnh sát bắt ... Hôm nay Tứ Hải cũng hỏi y, y đảm bảo sau này không gặp Trịnh Triều nữa.”
“ Gì? Cái thằng nhãi này, không phải đã cướp tiền còn đoạt mạng chứ?” Phó Quốc Sinh chợt nhớ tới số tiền vận chuyển lớn mà Trịnh Triều mới nhận được, khả năng rất cao, Dư Tiểu Nhị muốn chiêu binh mãi mã phải cần tiền, nhìn sang Thẩm Gia Văn:
Thẩm Gia Văn nhấp một ngụm rượu, đôi mắt đẹp ánh lên đầy hứng thú:” Em thấy cậu ta là người có thể làm việc lớn, Tiểu Đào thấy sao?”
“ Sợ là người ta quay lại nuốt cả chúng ta.” Tiêu Đào không ngờ là người đánh giá Dư Tội cao nhất:
Điều này có vẻ không phải là chuyện cần lo, Phó Quốc Sinh và Thẩm Gia Văn cùng bật cười, có thể kết nối được nguồn hàng, kênh tiêu thụ và khách hàng với nhau, không phải chuyện một tên nhà quê có chút thủ đoạn là làm được, vấn đề bây giờ là có dám dùng hay không mới là quan trọng.
Đương nhiên không phải sợ tên nhà quê này xảy ra vấn đề, mà là sợ y thấy hàng nảy lòng tham nuốt mất.
“ Hàng thế nào?” Phó Quốc Sinh hỏi chuyến hàng vừa được Dư Nhị chuyển tới:
“ Nguyên vẹn, y không đụng vào hàng của chúng ta.” Tiêu Đào đã thử hai lần rồi, chữ tín coi như vẫn được:
Nhưng đó chỉ là thăm dò, lượng hàng khá ít, Phó Quốc Sinh nhận ánh mắt trách móc của Thẩm Gia Văn, biết đang nói mình quá đa nghi, nếu hai lần vừa rồi mà chơi thật thì lợi nhuận đủ để bọn họ đếm tiền tới cười mỏi miệng.
Thẩm Gia Văn đặt ly rượu xuống:” Tiểu Đào, chuyến hàng sau cậu thấy ai thích hợp.”
“ Em sao dám quyết, Lão Mao thời gian qua theo dõi rồi, mất mấy xe điện thoại, đền cả đống tiền, chuẩn bị một thời gian. Ngư Tử bị Dư Nhị đánh cũng chùn chân, Ba Thử không dám lộ diện nữa, em không còn người để dùng. Tứ Hải cũng đang phiền lòng vì chuyện này nên hôm nay tới tìm em.” Tiêu Đào gãi đầu, vị kia quá xuất sắc làm người khác không lọt vào mắt nữa:
Thẩm Gia Văn và Phó Quốc Sinh nhìn nhau, đều lo âu, tin tức này với họ mà nói không phải là chuyện tốt.
“ Cậu lấy danh nghĩa của tôi gọi điện thoại cho Dư Nhị, nói rằng tôi có vụ làm ăn 50 vạn chia cho cậu ấy, nếu làm thì hai ngày sau đem hàng từ cảng tới Chu Châu.” Phó Quốc Sinh vẫn thăm dò, mấy nhà đều gặp vấn đề khó tránh khỏi hắn hoài nghi đây là tín hiệu nguy hiểm:
Tiêu Đào lấy điện thoại ra bấm số cho Dư Nhị, máy vừa thông một cái là thay đổi vẻ mặt ngay, có chút khách khí, có chút khúm núm:
“ Ông chủ Dư ... À, tôi là Tiêu Đào đây mà, chúng ta gặp nhau rồi mà .... Tôi chuyển lời cho anh Phó, hỏi anh có chuyến hàng từ cảng tới Chu Châu, 50 vạn, muốn mời người anh em dưới tay anh ra tay .... Cái gì, hàng của anh Phó không nhận? .... Này vì sao thế, anh Phó nâng đỡ anh như thế, nếu không làm sao anh có ngày hôm nay ... Hả, không chơi? ... A lô ...” Bên kia cúp điện thoại rồi, Tiêu Đào trố mắt, nhìn quanh rồi ghé đầu tới nói nhỏ với Phó Quốc Sinh: “ Nguyên văn cậu ấy nói là ‘ Lão Phó là thằng lừa đảo buôn ma túy, lão tử không hầu hạ’.”
Thẩm Gia Văn che miệng cười khúc khích, nguýt Phó Quốc Sinh một cái:” Đáng đời anh chưa, ai bảo lừa người ta, người ta không thèm chơi với anh nữa rồi đấy.”
Phó Quốc Sinh cười không nổi, dù sao thì chút nghi ngờ còn sót lại cũng tan biến, đúng là Dư Nhị rồi, có sao nói vậy, không giả dối.
Ba người không nói chuyện nữa, có vẻ ăn uống ngon miệng hơn nhiều rồi, một lúc sau Thẩm Gia Văn ăn no, lấy khăn lau miệng, vui vẻ bình phẩm: “ Người anh em này của anh dùng được đấy.”
“ Em biết phong cách của anh mà, không chỉ phải tin được, mà còn phải khống chế được, nếu không anh không dùng, Dư Nhị không phải người chúng ta có thể khống chế.”
“ Người không khống chế được cũng có cách dùng, bây giờ cậu ta thanh thế lớn, mục tiêu lớn, chính là cơ hội tốt.” Thẩm Gai Văn tựa hồ đã có quyết định:
Phó Quốc Sinh thấy chưa ổn:” Chuyện này chúng ta thương lượng thêm được không, dù gì anh và cậu ấy có chút giao tình.”
“ Thế à? Em không biết anh có tình cảm với nam nhân nữa đấy.”
Câu chua lè này làm Phó Quốc Sinh xấu hổ, Tiêu Đào cúi đầu cười trộm, Thẩm Gia Văn ám chỉ chuyện bạn trai trêu hoa ghẹo liễu, nhưng không có vẻ gì u oán giống mấy cô gái bình thường, vẻn vẹn chỉ một câu nhắc nhở thôi.
Chẳng lẽ Phó lão đại sợ vợ?
Cơm tối kết thúc thì cũng nhận được tin Mạc Tứ Hải đã xuống máy bay, hắn chuyên môn tới tỉnh Sơn Bắc một chuyến, thông qua bạn làm ăn đương địa điều tra thông tin gửi về.
Dư Tiểu Nhị, nam, 22 tuổi, nhà ở ngõ Nhị Đạo Lý trấn Ba Công huyện Trạch Châu, vì tội ăn trộm và cướp bóc mà bị vào trại giam hai lần, tất cả đều khớp.