Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 161 - Q2 - Chương 061: Làm Phỉ Phải Cứng.

Q2 - Chương 061: Làm phỉ phải cứng. Q2 - Chương 061: Làm phỉ phải cứng.

Dư Tiểu Nhị lúc đó đang ở xưởng điện tử Tân Hoa, trấn Vạn Khoảnh, nơi này là đại bản doanh của nhóm người mới đang nổi như cồn trong giới buôn lậu một dải ven biển Quảng Châu.

Tựa hồ hôm nay trong xưởng có chuyện gì vui vậy, khiến Thử Tiêu ca hưng phấn nâng chén mời, cùng Đại Đồn, Hóa Phì, Phấn Tử chạm cốc uống tới hứng khởi, thế là bài hát anh em truyền tụng rộng rãi ở KTX trưởng cảnh sát đã được hắn lưu truyền thành công tới đây.

Chỉ nghe giọng Đại Đồn giọng như lệnh vỡ hát: “ Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chính là anh.”

Nói tới "anh" chỉ sang Hóa Phì, Hóa Phì phải cạn chén, lắc lư cái thân toàn thịt mỡ: “ Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chính là anh.”

Tay chỉ sang Thử Tiêu, ai bị chỉ người đó phải uống, nếu không thì không phải là anh em, Thử Tiêu hào sảng uống cạn luôn, xem ra hòa nhập rất tốt, mặt đỏ phừng phừng vỗ bàn gõ nhịp rống như bò:” Người anh em, người anh em của tôi, ăn uống, bài bạc, cầm đầu chính là anh.”

Dư Tội bị chỉ vào, cười ha hả cùng mọi người hô vang "cạn", rượu đổ hết vào bụng.

So với thời Trịnh Triều thì mọi người sống thực sự tốt hơn không ít, chí ít thì không cần mạo hiểm bị đội chống buôn lậu bắt người bắt xe nữa, chỉ cần yếm hộ ở con đường chỉ định là được. Xe đội tuần tra truy đuổi rát quá thì đi ngược chiều lại khiến họ tránh đi, chiếc xe cải tiến xông qua trạm kiểm tra đã thành truyền kỳ trong nghề, đi theo lão đại như thế còn gì mà nói, ăn bát lớn, uống chén to, tiền chia cả cọc.

Ăn cơm xong, Dư Tội không quản nghiêm ngặt như lão đại trước, trong phòng có TV, có máy chơi game, đồ lậu nốt, có hạng mục giải trí, Thử Tiêu không sửa được thói bài bạc, gọi mấy vị vừa được chia tiền chơi, mấy vị đó sống chết không chịu, đều đi như chạy về cả phòng.

Dư Tội hướng về mông Thử Tiêu đá hờ một cái, tiện tay ném hai khúc xương lớn còn kha khá thịt cho hai con chó trong sân:” Ngày đầu tiên tới đây anh đã vét sạch túi của họ rồi, ai mà dám chơi với anh nữa.”

“ Hèn, hèn quá, dù sao cũng là anh em chốn giang hồ mà, chẳng hào sảng tí nào cả.” Thử Tiêu cố ý nói lớn cho mấy người kia nghe, không ai thèm đáp lại hắn:

Dư Tội gọi công nhân trong xưởng dọn bát đũa, khoác vai Thử Tiêu, quát:” Không được ai ra ngoài xưởng đâu đấy.”

Đó là khác biệt của lão đại và quân, người khác không được ra ngoài nhưng hai người họ thì có, ra tới ngoài rồi Thử Tiêu như có tâm sự, rút cọc tiền gài ở thắt lưng ra: “ Dư Nhi, số tiền này có phải nộp không?”

Đó là tiền vận chuyển hàng buôn lậu thành công, Dư Tội nhìn bộ dạng tham lam của hắn, nhỏ giọng nói: “ Chắc là phải nộp thôi, không đánh tiếng với trong nhà thì làm sao thuận lợi được thế này.”

“ Vậy tôi phải tìm cách tiêu đi một ít, bao nhiêu tiền thế này mà nộp hết thì phí quá, nhưng mà chỗ quái quỷ này đâu có gì để tiêu.” Thử Tiêu nhìn bốn phía, cái trấn này không nhỏ, nhưng mà nơi tiêu phí chủ yếu chỉ có quán ăn, mà ăn tới phát phì rồi, ngoài ra có mấy sàn nhảy nhỏ, hiệu gội đầu, mát xa, cơ mà lại không dám tới, trong nhà đang giám thị, chỉ biết mà thèm:

“ Đi, tôi đưa anh đi phá giới, muốn không?” Dư Tội nhìn thấu tâm sự của Thử Tiêu, nói nhỏ:

“ Điểm giám thị vẫn còn, đang nhìn đấy, cậu dám chơi à?” Thử Tiêu không tin:

“ Anh không hiểu rồi, vì hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, bất kể là hiến thân hay thất thân, chúng ta đều phải hết mình.” Dư Tội làm bộ mặt nghiêm túc:

“ Ái dà, Dư Nhi tư tưởng tiến bộ, tiến bộ rồi.” Thử Tiêu ca ngợi từ tận đáy lòng, không đợi thêm được nữa, kéo y đi:” Đi thôi, đi thôi, tôi nhất quyết hiến thân vì nhiệm vụ.”

Hai anh em đi bộ vào trấn, kiếm một cái KTV tên "Không Thể Quên", vừa tới nơi đám oanh yến đang ngồi buồn chán ùa cả tới, khiến Thử Tiêu nín nhịn đã lâu chảy nước dãi, không phải Dư Tội bợp cho một phát thì đã bấp chấp nhào tới sờ nắn xoa bóp đã đời rồi.

Đưa cho ma ma vài tờ tiền, được dẫn vào gian phòng tối tăm ở tầng hai, ở cái nơi buôn lậu tràn lan này, đôi khi cung cấp địa điểm bị mật cũng là nguồn tiền, ma ma rất biết ý lui ra ngay. Vừa vào cửa nhìn thấy Hứa Bình Thu ngồi trên ghế sô pha, Thử Tiêu đang bị tinh trùng dâng lên não sợ chạy ngay, Hứa Bình Thu chỉ cửa sổ, vội vàng nấp sau rèm trông chừng, trong lòng réo cả ba họ Dư Tội chửi bới một lượt, biết ngay mà, trên đời này cứ có cái gì hay sẽ không tới phần hắn.

“ Lại đây, đây là tổng hợp toàn bộ tình huống ngày hôm nay, tôi cứ thấy còn bỏ xót chỗ nào đó, cậu xem đi.” Hứa Bình Thu không tốn thời gian, xoay cái laptop mở sẵn đưa Dư Tội:

Dư Tội ngồi xuống, nhìn tới xuất thần, cũng không có gì, là quỹ tích hoạt động của mấy nghi phạm, Mạc Tứ Hải đề phòng y là trong dự liệu, Tiêu Đào trừ lần đầu tiếp xúc chỉ liên hệ qua điện thoại, còn Phó Quốc Sinh và Thẩm Gia Văn là tầng cấp chưa với tới được.

Trên màn hình là cảnh Phó Quốc Sinh, Thẩm Gia Văn, Tiêu Đào ngồi ăn uống với nhau, rất bình thường , không có gì khác, nhưng chính thế lại khiến người ta hồ nghi khó nói thành lời.

“ Tần suất vận chuyển của chúng hẳn là rất cao, loại ma túy hiệu quả cao, giá cả phải chăng này có nhu cầu rất lớn, từ chuyến hàng lần trước của cậu tới giờ đã là mười lăm ngày, tôi nghĩ bọn chúng nên rục rịch làm chuyến tiếp theo rồi. Tầng vĩ mô đang đả kích quyết liệt để để thúc đẩy cục diện hàng hóa khan hiếm.” Hứa Bình Thu giải thích sơ qua tình thế hiện tại cho Dư Tội nắm bắt:

“ Hôm nay Tiêu Đào gọi điện tới, lấy danh nghĩa Lão Phó muốn tôi chuyển một chuyến hàng, phí vận chuyển 50 vạn, từ cửa cảng tới Chu Châu.”

Điều này chứng tỏ kế hoạch gây áp lực toàn diện đã phát huy tác dụng, Hứa Bình Thu mừng rỡ, song tỉnh ra ngay:” Bẫy sao?”

“ Chắc chắn là bẫy, nếu như hàng thật thì dứt khoát không có chuyện Lão Phó dính dáng vào.” Dư Tội nói chắc nịch: “ Tôi từ chối luôn.”

“ Làm đúng lắm.” Hứa Bình Thu gật gù, hai người như cộng sự nhiều năm, lối suy nghĩ rất ăn khớp:” Cậu là người trong cuộc có thấy hiện giờ cả cảnh sát lẫn hải quan tăng cường lực độ đả kích có hơi quá lửa không, chúng liên tục thăm dò thế này, liệu có phải đã sinh nghi?”

“ Không sao, nhà nào mà chẳng có ô dù bảo hộ, càng không rõ lai lịch, càng thần bí thì càng không ai dám đụng chạm vào mà, thăm dò chưa chắc là nghi ngờ, cũng là để làm rõ nội tình để dùng thêm yên tâm thôi.” Dư Tội vào nghề chưa lâu nhưng thủ hạ trong tay có không ít người lâu năm trong nghề, lại có thêm thông tin từ phía cảnh sát, y nhiều ưu thế hơn hẳn người khác:

“ Cậu ước chừng mất bao lâu chúng buông lỏng phòng bị?” Hứa Bình Thu đứng dậy muốn kết thúc cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này:

Dư Tội lắc đầu: “ Hoàn toàn không có khả năng ấy, chỉ có cân nhắc chênh lệnh giữa năng lực và độ tín nhiệm thôi.”

Hứa Bình Thu nhìn kỹ lại Dư Tội, phải thừa nhận chàng trai này rất có thiên phú đi theo hắc đạo, mới vài ngày đã nuôi thành khí chất đại ca giang hồ rồi, ngôn ngữ cử chỉ đều mang khí thế áp đảo người khác. Ví dụ như lúc này, nụ cười cũng có sức nặng làm người ta không thể xem nhẹ lời y không giống trước kia đối diện với ông ta cứ phải gồng mình lên làm ra vẻ.

“ Không cần lo, chúng chắc chắn sẽ dùng tôi thôi, tôi chỉ chưa biết chúng dùng bằng cách nào, nghe trong nghề bàn tán thì đám này có thể bình an bao năm như vậy vì mỗi lần chuyển hàng đều dùng thủ pháp khác nhau, có khi người chuyển hàng không biết, giờ tôi chỉ tò mò kế hoạch do ai thiết lập.”

“ Vậy là cậu cảm giác được có người khác nữa thao túng chuyện này?”

“ Cứ đợi là rõ ngay.” Dư Tội có điện thoại, lấy ra hướng về phía Hứa Bình Thu: “ Xem đi, có cảnh sát làm ô dù bảo hộ đúng là dễ kiếm tiền, tôi đã nâng giá lên ba thành mà mối làm ăn cứ tới không dứt.”

Đùa một câu không ảnh hưởng gì, Dư Tội nhận điện thoại ngay trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment