Hứa Bình Thu rời đi rồi, Dư Tội muốn gọi mấy em gái vào chơi, Thử Tiêu chết nhát không dám nữa, còn nói lỡ chẳng may mấy em gái cũng có người trong nhà thì sau này về làm sao nhìn mặt nhau được nữa, tóm lại là xong việc kéo Dư Tội chạy về luôn.
Thị trấn nhỏ buồn tẻ, đại đa số mọi người 10 giờ đã lên giường ngủ cả rồi, lác đác đèn đường thưa thớt, ủng oẳng tiếng chó cắn ma làm không gian thêm phần tĩnh mịch.
Reng! Reng! Reng! Hồi chuông điện thoại gấp gáp, Dư Tội lơ mơ làng màng mò điện thoại ở tủ giường, vừa nhìn số điện thoại liền tỉnh ngay tức khắc, là số khẩn cấp của điểm giám thị, vừa "a lô" một câu nghe bên kia báo tin liền cứ thế chân đất chạy ra ngoài.
Hỏng rồi, có người muốn tới đập phá, Dư Tội chạy ra hành lang nhìn thấy xe đi tới, quát tháo: “ Dậy, dậy mau!”
Tối qua ăn mừng nên uống không ít, tố chất đám người này kém quá xa so với học viên trường cảnh sát, ở trường chỉ cần hô một tiếng là dậy hết rồi. Trong lúc khẩn cấp, Dư Tội thấy xô nước ngoài hành lang, bất cần biết nước gì, ào một cái dội thẳng vào đám người ôm chăn ngủ, rống lớn:” Mau, mau lên, có người đánh tới nhà rồi.”
Hả? Câu này hiệu quả ngay, mấy tên hoảng loạn mặc quần áo, Phấn Tử nhanh chân xỏ quần vào một cái là xuống lầu gọi công nhân, Dư Tội tay cầm ống tuýp sắt gõ keng keng vào lan can, thúc giục:” Đóng chặt cửa chính.”
Thử Tiêu bước thấp bước cao hớt hả hớt hải chạy ra, vấp chân ngã oạch một cái, lại lồm ngồm bò dậy dụi mắt xem xét tình hình.
Chỉ thấy ở ngoài có hai cái xe tải từ ngoài đường đi tới, trên xe ngồi kín người, trước sau còn có xe mô tô đi theo, người trên xe ai nấy đều cầm gậy gộc, đếm sơ qua cũng phải trăm người. Mà phía bọn họ thì trừ hắn và Dư Tội thì chỉ còn lại đám thủ hạ cũ của Trịnh Triệu thôi, còn đám công nhân gần 20 người không trông cậy gì được, tới đóng cửa còn run lẩy bẩy.
“ Dư Nhị mau ra đây.”
“ Khôn hồn mở cửa ra, bọn tao còn nhẹ tay, để lão tử xông vào giết chết chúng mày.”
“ Có ra ngay không thì bảo, Dư Nhị mày còn trứng thì mau ra đây!”Tiếng xe, tiếng chửi bới, còn có cả tiếng đập vũ khí náo loạn ở ngoài cổng, nghề này một khi có tranh chấp trong chuyện làm ăn đều dựa vào thủ đoạn này để giải quyết, chỉ cần đuổi người đi, phá hỏng xe thì chuyện làm ăn coi như phải sang tay rồi. Thế nhưng lần này thanh thế quá lớn, xem ra tập đoàn người mới trỗi dậy quá nhanh, phương thức hành sự quá bá đạo, liên tục cướp vụ làm ăn của người khác, oán thù chồng chất cuối cùng bộc phát ra rồi.
Hai con chó buổi tối thả ra canh chừng trong sân sủa điên cuồng, nhe hai hàm răng trắng ở, nhưng chân lùi lại sát tường nhà xưởng rồi, bản năng của bọn chúng cũng ý thức được nguy hiểm.
Mỗi đập cửa không khác nào đập cửa không khác nào đập vào tim Thử Tiêu, đối phương đông gấp năm lần bên mình, mắt hắn tinh nhất, vì thế càng khiếp hãi, bị bao vây rồi, đối phương đang tản ra bốn phía, vội bấu chặt lấy tay Dư Tội, sợ tới phần hoảng lạc giọng: “ Dư Nhi, Dư Nhi, làm sao bây giờ, mới sống tử tế còn chưa được vài ngày sao đã thành ra thế này, hay là báo cảnh sát đi?”
Báo cảnh sát? Bà nó chứ, chuyện này mà cũng nghĩ ra được, Dư Tội bực mình: “ Ở cái chỗ này cảnh sát có tác dụng mẹ gì, gọi rát cổ không ai tới.”
“ Vậy làm sao bây giờ, biết ngay mà, cái số tôi thì làm gì có chuyện tốt rơi xuống đầu mình chứ, sớm biết thế này thì ở nhà gặm mày ăn liền sống qua ngày còn hơn.” Thử Tiêu luôn mồm than khóc:
Dư Tội sợ tên này cuống lên ăn nói linh tinh lộ ra cái gì thì hỏng, ấn xuống đấm cho vài phát im luôn, nhưng tình hình chẳng khá hơn là bao, co ro dưới đất như như lên cơn động kinh.
Biết làm sao, đánh nhau dựa vào đông người, mà bên mình lực lượng quá mỏng, dù là Dư Tội thân kinh bách chiến cũng khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh.
Cứu viện chắc chắn không tới, dù tới cũng không ích gì, điểm giám thị chỉ có hai người, Tôn Nghệ tuy được điều tới, nhưng chỉ dùng để lái xe đưa hàng, đang bí mật ở tại Ngu Phiên cùng đồng nghiệp đại đội hai, nước xa không cứu được lửa gần nữa rồi.
“ Mở cửa, mở cửa, bên trong kia nghe thấy không, mẹ bọn mày, tao vào được bên trong giết hết bọn mày.” Tiếng đập cửa càng lúc càng gấp, bọn chó nuôi ở nhà xung quanh bị đánh thức sủa ầm ĩ tức không khí thêm khẩn trương:
Dưới sân đám công nhân người cầm chồi lau nhà, người cầm cờ lê mỏ lết mặt tái xanh tái xam nhìn về phía cửa, cứ như có thú dữ xông ra từ đó, Dư Tôi cắn răng chạy vào phòng, lấy ra mấy bó tiền.
“ Không ích gì đâu, bọn chúng lấy mạng không lấy tiền.” Thử Tiêu kêu như cha chết:
“ Còn lắm mồm tôi giết anh trước.” Dư Tội đá Thử Tiêu hai phát, nói lớn với phía dưới:” Bỏ vũ khí xuống, tất cả bỏ vũ khí xuống ... Không được kháng cự, chúng xông vào là đầu hàng ngay, nhốt chó lại, đừng để chúng cắn bậy.”
Không cần nói câu thứ hai, tiếng ném đồ nối nhau vang lên, gì chứ bảo đánh nhau mới khó, bảo đầu hàng thì trúng tiếng lòng của mọi người, hai con chó cũng nhanh chóng kéo đi, được mỗi Hóa Phì còn có chút nghĩa khí, nói ầm lên: “ Nhị ca, để tôi nói chuyện với bọn chúng.”
“ Chuyện cái buồi, đống thịt của anh thì chịu được mấy gậy, ai ở yên chỗ đó, nghe lệnh tôi.” Dư Tội chạy xuống lầu, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, đó là đối phương đang cố tình gây sức ép tâm lý, bọn chúng ỷ đông người cho rằng phần thắng chắc trong tay nên không cần vội vàng, muốn chơi trò mèo vờn chuột, nhờ thế Dư Tội còn có chút thời gian, ném đống tiền ra ngoài tường, hét lớn: “ Nhặt tiền đi.”
Tiếng gõ cửa dừng lại ngay sau một giây, tiếng chửi bới cũng dừng luôn, tên nào tên nấy giơ tay lên nhảy thật cao cố gắng bắt lấy tiền đang rơi lả tả như tuyết, tên cầm đầu vội vàng từ trên xe nhảy xuống quát tháo, nhưng không khống chế được lòng quân đã loạn. Dư Tội lại ném thêm một nắm tiền nữa: “ Cướp đi, cướp đi!”
Rốt cuộc thằng nhát chết cũng có cái hay, thấy Dư Tội ném tiền là hiểu ngay, Thử Tiêu chả cần ai bảo quan sát mấy thằng vốn chặn hướng khác nghe thấy ngoài kia tranh cướp tiền đã chạy đi, hắn vác cái thang sắt bắc lên tường chỗ dễ trèo nhất, đang nhanh nhẹn leo lên, Dư Tội đá mấy công nhân còn ngáo ngơ đứng đó, xem chứng tiếc tiền.
“ Lùi lại, lùi lại đứng sát tường ... nghe thấy tôi nói chưa, đừng chống cự, chúng nhắm vào tôi nên không làm gì mọi người đâu, làm quân của ai cũng thế thôi, bọn chúng không làm khó mọi người, hiểu chưa?”
“ Nhị ca, còn anh thì sao?” Hóa Phì bi thương hỏi, đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang:
“ Qua được hôm nay đã, đợi tôi quay lại không bỏ qua cho chúng.” Dư Tội cổ vũ, có điều lời dứt thì người cũng đã vượt qua bên kia tường, chuồn rất dứt khoát:
Bên ngoài vẫn tranh cướp tưng bừng, tên nào tên nấy cười tới không khép miệng lại được, mấy tên tố chất quá tồi tệ thậm chí tiền vào tay đồng bọn rồi vẫn không buông, mỗi tên cầm một góc tờ 10 đồng. Roẹt, phát tiền rách làm đôi, vung nắm đấm tương nhau luôn, chửi bới ầm ĩ, số nhặt no tiền thì hể hả đứng xem kịch vui, quên mất luôn mục đích tới đây.
Thằng cầm đầu tóc cạo trắng một bên, kiểu một mất một còn, tuổi rất trẻ, mới hai mươi, quát không được máu chó trỗi dậy, cầm ống tuýp rơi dưới đất quật túi bụi:” Con mẹ chúng chứ, bảo chúng mày đến đây để đánh lẫn nhau à, tao đập chết mẹ chúng mày giờ.”
Đám đông hỗn loạn bị sự tàn nhẫn của thằng này trấn áp, nãy giờ trì hoãn quá nhiều thời gian, khí thế cả bọn đi xuống, không hổ danh là kẻ cầm đầu, quát:” Lái xe húc đổ cửa cho tao.”