- .... Cảnh sát thành phố liên hợp cơ cấu chống buôn lậu xuất kích, tra xét hang ổ buôn lậu đã tồn tại ở trấn Vạn Khoảnh nhiều năm, thu giữ rất nhiều đồ điện tử, sữa bột trị giá hơn ba trăm vạn, tổ chức buôn lậu quy mô do Bùi Ngư cầm đầu toàn bộ sa lưới, đây là vụ án buôn lậu lớn nhất thành phố trong năm nay. Hiện các cơ quan hữu quan đang tiến thêm một bước điều tra về tổ chức buôn lậu này ...
Phó Quốc Sinh, Thẩm Gia Văn, Tiêu Đào cùng nhau ăn sáng trước đó đã loáng thoáng nghe tin đồn, giờ xem thời sự liền không còn nghi ngờ gì nữa, chẳng ai còn hứng thú ăn uống, ai ngờ Dư Tiểu Nhị lại trở mình nhanh như thế, trong khi bọn họ còn đang đợi y tới nhà cầu viện.
Chuyện trở nên vi diệu rồi, lại khiến bọn họ ngửi thấy mùi nguy hiểm, huy động các mối quan hệ nhiều phương diện nghe ngóng thêm nội tình.
Tiêu Đào liên tục gọi mấy cuộc điện thoại liền báo Dư Nhị dẫn tàn dư chặn đường cướp hàng của Ngư Tử, sau đó hàng bị đội chống buôn lậu bắt giữ. Phó Quốc Sinh quen biết tầng cấp cao hơn, được tin vì Bùi Ngư nhiều lần dùng bạo lực xông qua trạm kiểm tra, khiến các cơ quan hữu quan tức giận hạ quết tâm đả kích tới cùng, làm hắn không hiểu:” Chuyện này do Dư Nhị làm cơ mà, liên quan gì tới Bùi Ngư.”
“ Em vừa hỏi ra rồi ...” Thẩm Gia Văn đặt di động xuống, dừng một lúc như để bình tĩnh lại mới nói được:” Trong xưởng nhà Bùi Ngư phát hiện ra chiếc xe cải tiến đã nhiều lần xông qua trạm kiểm tra, trong kho lại đầy hàng hóa buôn lậu. Cái nồi đen này chụp xuống đầu, Ngư Tử có nhảy vào Châu Giang cũng không rửa sạch nổi.”
“ Ha ha ha ha ...” Phó Quôc Sinh phát ra tràng cười quái dị, chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại cười vào lúc không nên cười nhất này:
Anh phát tài, người ta hâm mộ ghen ghét.
Anh xui xẻo, người ta khinh bỉ cười nhạo.
Đây là thời đại khinh người nghèo chứ không cười đĩ điếm, Bùi Ngư bị bắt, chỉ trong một đêm đám thủ hạ tan đàn xẻ nghe hết, kẻ bỏ trốn, người vờ không liên quan, chủ hàng oán thán dậy đất, chủ nợ khóc không ra nước mắt, toàn bộ ngành nghiệp ở một dài Vạn Khoảnh tổn thất nghiêm trọng, bắt đầu xào bài lại rồi.
Bầu không khí trong tòa nhà Than Đá lại như nắng lên sau nhiều âm u, chỉ nghe Đỗ Lập Tài mặt mày phấn chấn giới thiệu:
“ Theo điều tra của chúng tôi, tập đoàn buôn lâu quy mô ở Vạn Khoảnh có bốn cái, một của Mao Nghệ Long ở trấn Tân Khẩu, biệt hiệu Lão Mao, là tiền bối trong nghề, có nhiều tiền án tội buôn lậu. Hai là Khương Hải, gọi vui là Xóa Chủy, thuộc thế hệ trẻ tài hoa, còn gọi là vua rác, chủ yếu nhập khẩu rác điện tử. Thứ ba là Hàn Phú Hổ, kẻ này kín tiếng nhất, chưa thăm dò được nhiều tin tức về hắn, nghi ngờ tên này đi tuyến thượng tầng, thông quan một cách bình thường.”
“ Nhân vật cuối cùng mọi người đều biết rồi, là Bùi Ngư vừa mới bị bắt, đã xác nhận hắn buôn lậu hàng thường lẫn hàng phi pháp, kẻ này ngã ngựa rốt cuộc gây ra ảnh hưởng thế nào với ngành nghiệp này, tạm thời chưa đánh giá được.”
“ Chủ đề ngày hôm nay là theo thông tin từ tuyến đầu, Mạc Tứ Hải đều có liên quan tới cả bốn tập đoàn này, vậy thì vẫn đề là, tất cả bọn chúng đều tham dự vận chuyển ma túy? Không biết hay là cố tình, tôi tin rằng cơ hội của chúng ta không nhiều, đối phương hẳn cũng cảm nhận được uy hiếp. Rất có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho đường dây ngoài của chúng ta, vì thế cần phải chuẩn bị trước, lập thêm nhiều kế hoạch dự phòng, loại sự kiện bất ngờ ở xưởng điện tử Tân Hoa sau này phải chặn đứng tình huống tương tự xuất hiện.”
Hứa Bình Thu chỉ liếc Đỗ Lập Tài một cái, vụ án đã đi vào giai đoạn trọng yếu, ông ta không muốn xung đột nội bộ, chặn đứng sự kiến đột phát là không thể, nếu không đã chẳng gọi là đột phát, chỉ có thể cố gắng nắm quyền chủ động để kiểm soát tình hình thôi.
Như thế kế hoạch lập ra chỉ có thể ở tầm khái quát, chứ muốn chi tiết tới từng bước sẽ ngăn cản khả năng phát huy của "hàng", cậu ta có nghe chỉ huy hay không cũng là một vấn đề, thế nên ông ta chẳng quan tâm tới kế hoạch Đỗ Lập Tài lập ra mà theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Tập đoàn Dư Tiểu Nhị được cố ý nâng đỡ lên khó tránh khỏi khiến người ta nghi vấn, có thể ngụy trang được bao lâu đây?
Chắc chắn là không lâu, mỗi bước đi bây giờ không khác đi trên dây, song quân cơ này đã không thể dụng chạm vào nữa, tác dụng y phát huy đã vượt quá trông đợi, riêng danh sách buôn lậu cung cấp đã đủ phân lượng.
Lại là một cuộc thảo luận không kết quả, một loạt vấn đề chưa được giải quyết, Đỗ Lập Tài cũng như ở quê nhà lại đưa ra một băn khoăn, đó là vấn đề chính nghi phạm buôn lậu "Dư Tiểu Nhị", trong nhà đều lo sắp không khống chế nổi con cá mập nhỏ này nữa.
Hậu phương bận rộn, tiền tuyến cũng bận rộn, buổi chiều hôm đó, Thử Tiêu nhảy từ trên xe xuống, thắt chặt dây lưng, nhìn NDT buộc thành bó trong lòng, cười không khép miệng lại được. Bên hải quan bận rộn điều tra Bùi Ngư, mấy tập đoàn buôn lậu khác đều tạm lắng xuống cho qua đầu sóng ngọn gió, thế là chỉ còn lại xưởng Tân Hoa làm ăn càng lúc càng tấp nập.
“ Ái dà, bà mẹ nó, XHĐ còn dễ sống hơn xã hội ngoài kia, cứ tà tà ngày vài vạn ... Đại Đồn, giao cho Nhị ca đi.” Thử Tiêu ném tiền cho Đại Đồn, Đại Đồn nhìn thấy rõ ràng tên này rút vài tờ đút túi, phải nói Tiêu ca không tệ, chỉ là tay chân không sạch sẽ. Thử Tiêu cười hì hì khoác vai Đại Đồn, nhét túi hắn vài tờ, nói nhỏ: “ Theo như tôi quan sát, Nhị ca nhận tiền chưa bao giờ đếm.”
Đại Đồn gật đầu, cái đó ai cũng biết, Nhị ca trọng nghĩa khinh tài, không coi tiền bạc ra gì, có điều lại nói:” Nếu Nhị ca phát hiện, tôi nói là cậu lấy.”
“ Fu-ck mẹ, có phải là anh em không vậy, chuyện nhỏ như con kiến mà muốn tôi gánh à?” Thử Tiêu chỉ tay mắng, Đại Đồn lắc lư cái mông to chạy mất:
Xương đã khôi phục được một tuần, vẫn là cảnh tưởng phồn vinh, Thử Tiêu trừ việc đi theo xe áp tải hàng thì không việc gì để làm, hỏi đầu bếp tối ăn gì, ở nơi này không quen nhất là suốt ngày ăn tôm cá, nghe nói hôm nay ăn mỳ thịt bò thì vỗ tay liên hồi.
Hiện giờ xưởng Tân Hoa đạt tới kỳ cực thịnh, hai ngày sau khi dựng lại xưởng, Lão Mao đích thân tới nhà bái phỏng. Thử Tiêu không ngờ lại là lão già gần sáu chục tuổi này chính là vua buôn lậu trong truyền thuyết, thực lực không phải mạnh nhất, nhưng địa đầu xà ở vùng duyên hải này không ai không phải là người quen của ông ta, đứng vững mấy chục năm trời. Lão Mao và Dư Tội trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, đợi khi tiễn ông ta ra thì đã chú cháu như người nhà.
Cách một ngày nữa Xóa Chủy xách mấy hũ rượu lâu năm tới, theo sau còn có cả xe quà, lần này Thử Tiêu ngồi bồi tiếp, chủ yếu nói chuyện thế cục, thế cục đánh đánh giết giết này chẳng ai có lợi cả, hàng lậu chở còn không hết việc gì phải tranh giành nhau. Hai bên đạt thành hiệp nghị không xâm phạm nhau, tương trợ nhau, trao đổi tin tức tránh hải quan, điều này tương đương thừa nhận địa bàn của Dư Tội.
Hết cách rồi, làm ăn cần cục diện hài hòa ổn định, ai cũng sợ xuất hiện cái gậy quấy phân làm thối hoắc lên, Dư Tội một phen quấy động Vạn Khoảnh, hại thảm Ngư Tử đã đành, chủ yếu mọi người đều sợ cái thằng liều mạng này, động chút là chơi nhau tới táng gia bại sản, ai mà dám chơi với nó.
Tiễn người đi rồi, quay về xem quà, oa, toàn là đồng hồ, nhìn xịn kinh khủng, tên nhà quê Thử Tiêu đã đeo cả hai tay chục cái rồi.
Mẹ nó, đây gọi là gì nhỉ, thanh danh oanh động bốn biển rồi.