Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 167 - Q2 - Chương 067: Cá Sấu Lớn Ra Mặt. (1)

Q2 - Chương 067: Cá sấu lớn ra mặt. (1) Q2 - Chương 067: Cá sấu lớn ra mặt. (1)

Thử Tiêu bây giờ làm trợ thủ cho Nhị ca, là nhân vật số hai trong băng, ai ai cũng phải gọi một tiếng “Tiêu ca”, hắn suốt ngày cáo mượn oai hùm, thời gian qua sống cực kỳ đắc ý, ở trấn Vạn Khoảnh này Tiêu ca dám đi ngông nghênh giữa đường, xe ô tô thấy phải tránh, thấy cuộc đời này sống vậy không uổng, nhiều lúc quen béng thân phận thật của mình.

Vừa đi lên lầu thì gặp phải Đại Đồn đi xuống, còn suỵt một tiếng:” Nhị ca đang nghỉ trưa, tôi đưa tiền cho anh ấy rồi.”

“ Má nó, thực sự coi mình là lão đại rồi.” Thử Tiêu hơi do dự, có nên lên đó tìm Dư Tội hay là xuống nói chuyện với công nhân, nghĩ một lúc không dám quấy rầy, thằng này giờ càng ngày càng nóng, càng có uy, người bình thường không dám chọc vào:

Nhiệm vụ của Thử Tiêu rất đơn giản, là trợ thủ, chẳng may nhân vật chính bận, hắn phải phụ trách liên lạc hai đầu cùng tiếp ứng, nhưng mà từ đầu tới giờ chưa từng phát huy tác dụng, đã thế lại còn níu chân Dư Tội. Dư Tội mỗi lần không hài lòng đều dọa đuổi hắn về nhà ăn mỳ ăn liền, thế nên Thử Tiêu đành nhẫn nhịn, vì cuộc sống cá thịt mà khom lưng uốn gối.

Không dám đi quấy rầy đại ca, Thử Tiêu làm bộ đi tuần tra, kỳ thực kiếm chỗ mát mẻ đánh một giấc, có cái cây ngay gần cửa, không biết cây gì, tán lá rậm lắm, che không có ánh nắng nào lọt xuống, gió vi vu ngủ rất thích. Hắn kéo ghế tựa nằm xuống chơi game di động, đang chơi say sưa thì có tiếng xe đỗ lại ở cửa, lười nhác thò đầu nhìn, tức thì mắt sáng rực, chỉ thấy một chiếc chân thon dài từ cửa sau đưa ra.

“ Oa, tất lụa.” Thử Tiêu quăng điện thoại bật dậy ngay tức thì:

Tiếp đó là cặp đùi như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo tới tột đỉnh, nhìn một cái đã sinh tơ tưởng liên miên rồi.

Mỹ nữ, mỹ nữ, đẹp tới mức Tiêu ca liếm môi, nước dãi chảy ra, hồi vía bay lên chín tầng mây tới khi mỹ nữ đối diện phì cười mới sực tỉnh, như bị điện giật.

“ Dư Nhị có nhà không?” Tiêu Đào xuống xe đi vào, tưởng rằng Thử Tiêu là tên trông cửa, nhìn bộ dạng vô dụng này thì tối đa chỉ xứng trông cửa:

Thử Tiêu mắt vẫn dính vào đôi chân miên man của mỹ nữ, gật đầu ngay:” Có, có!”

“ Làm phiền thông báo một tiếng, tôi là bạn của anh ấy.”

“ Vậy cô là?” Thử Tiêu mặc xác hắn, chỉ quan tâm tới mỹ nữ thôi:

“ Tôi và anh ấy đều là bạn của Dư Nhị.” Mỹ nữ nhoẻn miễn cười duyên dáng:

Sau xe lại đi ra thêm một soái ca, chừng trên ba mươi gần bốn mươi, sống mũi cao, miệng rộng, mặt vuông vức, xứng đáng với bốn chữ, tướng mạo đường đường. Cùng mỹ nữ đứng cạnh nhau không khỏi khiến người ta thốt lên, xứng đôi vừa lứa.

“ Các người tới đây làm gì?” Thấy soái ca là thái độ của Thử Tiêu thay đổi ngay, cực kỳ ác liệt, bà nó chứ thằng đó đẹp mã thế kia làm quái gì tới lượt mình:

“ Chúng tôi mang tài lộ tới cho các anh, chẳng lẽ không hoan nghênh à?” Tiêu Đào trả lời:

Thì ra là hộ vận chuyển, Thử Tiêu nhìn mỹ nữ thêm một cái rồi chạy lên lầu, gõ cửa phòng Dư Tội mấy cái báo cáo, chỉ thấy "Nhị ca" mặc áo ba lỗ đen, người khoác áo sơ mi phanh ra không cài cúc, quần ống rống thoải mái, đi dép lễ loẹt quẹt xuống lầu. Thử Tiêu theo sau cười đểu, đừng nói so với soái ca kia, đến hắn cũng thấy mình đẹp trai hơn Dư Tôi, thế nào cũng bị người ta coi khinh.

Có điều ngay tức khắc hắn trố mắt, lái xe mặc vest đáng hoàng không ngờ lại giang tay ôm một cái, mỹ nữ bắt tay cười lấy lòng, còn soái ca già hết sức khách khí.

“ Thử Tiêu, trông nhà cho kỹ, tôi mời khách tới trà lâu ... Đại Đồn, buộc chun quần cho chặt, phơi cả mông ra, không sợ khách cười cho à?” Dư Tội chỉ tay mắng, Đại Đồn kéo quần chạy đi, khách cười thiện chí, mời Dư Tội lên xe.

Lúc này nhiệm vụ thực sự của Thử Tiêu bắt đầu, lấy di động ra, đem hình người và xe chụp được gửi về nhà, tỉ mỉ miêu tả nhân dạng của đối phương, mặt này là sở trường của hắn, đôi mắt hình sự ... À không đôi mắt cờ bạc bịp cực tinh, kể cả hỏi cả số đo ba vòng của mỹ nữ thì hắn cũng nói ra được.

Trong nhà nhanh chóng xác nhận, nữ là Thẩm Gia Văn, nam là Hàn Phú Hổ con cá sấu lớn nhiều năm bặt vô âm tín bất ngờ xuất hiện ở nơi hẻo lánh như trấn Vạn Khoảnh, chẳng lẽ đây là “Phú Lão” thần bí, tức thì mức độ chú ý của trong nhà tăng mạnh.

Trà lâu nhỏ ở trấn nhỏ, không tên, tấm biển trước cửa chỉ có đúng một chữ “trà”!

“ Mời ...” Thẩm Gia Văn hết sức thuần thục pha trà, đưa cánh tay trắng trẻo ra, nhẹ nhàng nói:

Phía trước là chén sứ nhỏ mỏng manh, hơi nước bốc lên mang theo hương trà thơm dìu dịu, cho dù Dư Tội toàn thân chẳng có lấy tí phong nhã nào cũng cảm giác rất tốt, lịch sự cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó uống cạn luôn. Nghệ thuật trà lưu hành ở vùng này truyền lại từ thời Tống, ngụm đầu đắng, sau đó dư vị ngọt kéo dài, càng uống càng thơm, lúc này mà rít điếu thuốc nữa thì tuyệt, nhưng trước mặt mỹ nhân như ngọc, đến Dư Tội cũng ngại lấy thuốc ra.

“ Cảnh trí nơi này không tệ, nhiều năm trước tôi tới đây chỉ là thôn cá nhỏ.” Hàn Phù Hổ giọng hồi tưởng, vừa nói vừa để ý Dư Tội, có vẻ rất quan tâm tới cảm thụ của y:

Có điều nói phí nước bọt rồi, Dư Nhị ca căn bản trong mắt không có cảnh sắc chỉ có mỹ sắc, mắt y chỉ nhìn Thẩm Gia Văn, ánh mắt đang nhìn vào khuôn mặt trắng mịn như mỡ đông, là hung khí hơn người một bậc, đành ho khẽ một tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình.

Dư Tội lưu luyến thu ánh mắt lại:” Ông chủ Hàn, anh vừa mới nói gì thế, muốn chở cái gì cứ nói một tiếng là được, dù sao giá tiền dễ thương lượng, anh Đào xem như bạn cũ của tôi, lúc mới ra trại nhờ anh Đào kiếm cho chỗ nghỉ chân.”

Thẩm Gia Văn làm trung gian, giọng nhẹ êm như ru :” Ông chủ Dư hiện giờ danh tiếng rất lớn, ông chủ Hàn cũng là ngưỡng mộ thanh danh mà tới, có chuyện làm ăn muốn bàn bạc, mong ông chủ Dư nể mặt Lão Phó, giúp đỡ anh ấy.”

Ngôn từ khẩn thiết, đôi mắt long lanh như đầm nước thu chan chứa tình cảm, như đang cầu khẩn, như đang khát vọng, dưới ánh mắt đó Dư Tội cảm giác chỉ cần mỹ nhân đưa ra yêu cầu gì y cũng không từ chối nổi, dù muốn y cởi truồng chạy quanh trấn thì y cũng làm.

“ Không thành vấn đề, chị dâu đã lên tiếng tất nhiên là tôi phải nghe rồi.” Dư Tội hào sảng nói, có điều trong lòng lại đang nghĩ, con mẹ nó chứ, chẳng biết thằng cha nào từng phát ngôn chơi gái không gì hơn được chị dâu nhỉ? Câu này thực sự đúng quá rồi, bà chị dâu hờ này từ lần đầu gặp đã khiến y muốn lôi lên giường:

Phải nói Dư Tội chưa từng yêu đương đàng hoàng, lần đầu tiên thành nam nhân lại trong hoàn cảnh đặc biệt, đâm ra có thứ quan niệm như cái cây bị mọc lệch từ đầu.

“ Khụ ...” Hàn Phú Hổ có vẻ không thích Dư Tội cứ nhìn chằm chằm Thẩm Gia Văn một cách đói khát chẳng che đậy gì, lại ho một tiếng gọi hồn y quay lại, chắp tay sặc mùi giang hồ:” Vậy tôi cám ơn trước.”

“ Khoan đã.” Đối diện với soái ca thì Dư Nhị ca tỉnh táo lắm:” Ông chủ Hàn, có lời phải nói trước, tôi chỉ chuyển hàng thôi ... Nhưng mà cái món kia thì quá phạm pháp, tôi không chơi, anh đi tìm người khác đi.”

Cái kia là gì ai cũng biết, Hàn Phú Hồ không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, khích nhẹ một cái:” Dư huynh đệ, theo tôi biết cậu ở trấn Vạn Khoảnh chưa từng làm việc gì hợp pháp cơ mà.”

“ Anh nói cũng đúng, nhưng phàm việc gì cũng có giới hạn của nó, thứ kia đi quá xa rồi .... Tóm lại không hay chút nào, dù sao chuyển hàng bình thường thôi cũng kiếm không tệ, không cần phải đụng vào thứ chết người đó.”

Đúng là giọng điệu của tên trộm vặt, lá gan chỉ tới thế, Hàn Phú Hồ cười xua tay, Thẩm Gia Văn đứng lên khẽ nói một câu cáo từ, ra ngoài khép cửa lại, nhường lại không gian riêng tư cho hai người bàn bạc chuyện làm ăn.

Bình Luận (0)
Comment