Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 168 - Q2 - Chương 068: Cá Sấu Lớn Ra Mặt. (2)

Q2 - Chương 068: Cá sấu lớn ra mặt. (2) Q2 - Chương 068: Cá sấu lớn ra mặt. (2)

Hàn Phú Hổ tuy trông rất có khí chất giang hồ thảo mãng, không ngờ trà đạo cũng am hiểu, trong phòng chỉ còn hai người, tự mình pha trà, cầm ấm tử sa, rót trà cho Dư Tội, sau đó cho tay vào túi lấy ra một thứ giống như viên thuốc cảm hình con nhộng, tay thuần thục bóc vỏ, đổ thứ tinh thể vàng trong đó vào chén trà, tan đi rất nhanh: “ Dư huynh đệ, người ngay không nói chuyện gian trá, thứ này thuốc Tây gọi là GHB, một loại thuốc gây ức chế thần kinh được kiểm soát chặt chẽ.”

Có vẻ như là thăm dò, nhưng chỉ thăm dò được đôi mắt hoang mang, Dư Tội tuy liệt kê là thành viên tổ chuyên án, song chưa bao giờ tiếp xúc với thứ này, hồi lâu mới hỏi một câu ngớ ngẩn:” Không phải là ma túy à?”

“ Nếu muốn tính vào thì cũng thuộc loại ma túy, nhưng đem so với ma túy đá, thuốc phiện thì còn kém lắm.”

“ Anh đã thẳng thắn thì tôi cũng không quanh co, thứ này tôi không dính vào đâu, anh muốn chở hàng điện tử, thậm chí phạm pháp một chút, hàng lớn tới mấy tôi cũng dám nhận ... Thế nhưng ma túy thì thôi.” Dư Tội lắc đầu từ chối dứt khoát:

Nhưng có những chuyện làm hay không, không phải không muốn là được, Hàn Phú Hồ chẳng khuyên nhủ, lấy ra một bức ảnh đẩy tới:” Cậu nhất định không quên được phải không?”

Dư Tội khẽ rùng mình một cái, mặt mày trở nên khó coi, là tên mặt xẹo nhận hàng ngày hôm đó, tên Vương Bạch, biệt danh Ba Thử, bị truy nã mấy năm rồi, tuy lặn mất tăm nhưng trong giới XHĐ vẫn còn lưu truyền sự tích của hắn.

“ Xem ra là vẫn nhớ, cậu đã giúp người ta vận chuyển một xe rồi, còn sợ nữa sao, một lần hay một trăm lần cũng không giác gì nhau cả ... Hoặc tôi nói thế này, cậu có vận chuyển hay không cũng đã chẳng khác gì nữa rồi, nếu tên này xảy ra vấn đề, cậu nói xem hắn có lôi cậu ra lập công chuộc tội không?” Hàn Phú Hổ cười nhạt, ngôn từ uy hiếp rõ ràng:

Đây là ám ảnh cả đời của Dư Tội, dù y cố thuyết phục không phải lỗi của mình cũng không yên lòng được, lời Hàn Phú Hổ không khác gì dùi đâm tim, vỗ bán đứng dậy, rất muốn đạp thắng vào cái mặt tự mãn của hắn, hai tay siết chặt … sau đó ngồi bịch xuống.

Mẹ nó, thì ra thằng xỉ nhục trí tuệ của mình là thứ chó má trước mắt này.

Thái độ đó làm Hàn Phú Hổ càng thêm tự tin, đan tay vào nhau hứng thú nhìn Dư Tội, nhìn khuôn mặt biến từ đỏ sang trắng, đứng lên lại ngồi xuống như xen lẫn lo lắng và sợ hãi, bất cam nhưng bất lực, hắn khẽ mỉm cười, lo gì không nắm trong tay, có thủ đoạn, song non lắm.

Dư Tội im lặng hồi lâu đổi thái độ mềm mỏng hơn:” Hàn đại ca, đây là chuyện mất mạng, sao phải ép nhau như thế? Huống hồ anh mà có chuyện chẳng lấy gì đảm bảo không khai ra tôi, dù gì cũng chết, việc gì tôi phải nghe theo anh?”

“ Vì nghe tôi sẽ có tiền, cậu làm tất cả những chuyện này là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì dân phục vụ à?” Hàn Phú Hổ trào phúng: “ Kỳ thực không nhất định là đường chết, nếu cậu đạt được đủ thành công, kiếm được đủ tiền, sẽ có rất nhiều đường để đi, ví dụ như di dân, đổi thân phận .... Những thứ đó đều cần tiền, với cách kiếm tiền của cậu bây giờ, lại phải nuôi một đống người ở dưới, mỗi năm dư ra vài chục vạn là giỏi. Còn theo tôi một chuyến sẽ có trăm vạn, tiền đặt cọc là ba mươi vạn, thế nào?”

Rồi lấy ra tấm thẻ ngân hàng cũng hóa đơn mở thẻ đẩy về phía Dư Tội.

Dư Tội không nhận, nhưng ánh mắt rõ ràng động lòng lắm, lại bất ngờ hỏi: “ Anh làm chuyện này một lần hay là làm thường xuyên?”

“ Cậu có ý gì?” Hàn Phú Hổ không hiểu, chuyện này làm sao có thể tiết lộ, nheo mắt lại cảnh giác:

“ Ý của tôi là, nếu anh làm một lần thử vận may thì tôi có thể cân nhắc, nhưng anh làm thường xuyên, muốn kinh doanh nó, tôi dứt khoát không làm.” Dư Tội đẩy tấm thẻ đi như đẩy khoai nóng:

Hàn Phú Hổ cười ha hả, cầm lấy thẻ, hơi nghiêng người về phía trước đặt vào tay Dư Tôi, cái kiểu giọng nói rõ ràng đang lừa trẻ lên ba:” Được nghe cậu, chỉ lần này thôi, mai lái xe ra cảng đợi tin của tôi, thời gian và địa điểm sẽ thông báo sau ... Vậy thì hợp tác vui vẻ, số tiền còn lại sẽ gửi khi hàng tới nơi, không vấn đề gì chứ?”

Bắt tay rồi nhưng đối phương vẫn dáng vẻ chẳng hề muốn, cáo từ xuống lầu, Thẩm Gia Văn cũng nhận ra "Dư Tiểu Nhị" chẳng nhìn mình tha thiết như lúc đầu nữa. Xe lăn bánh, Hàn Phú Hổ nhìn qua gương chiếu hậu thấy Dư Tội vẫn đứng ngây ra trước quán trà, cười bình phẩm:” Chỉ là thằng ngốc thôi, xử lý xong rồi.”

Kết quả đàm phán này không làm Thẩm Gia Văn bất ngờ, mỉm cười hài lòng, tình tứ dựa đầu vào vai Hàn Phú Hổ, vậy mà Tiêu Đào lái xe phía trước chỉ liếc mắt qua gương chiếu hậu một cái, chẳng có vẻ gì là sẽ ra mặt bất bình cho anh họ.

Đối với thằng ngốc này, thậm chí Hàn Phú Hổ chẳng đánh giá cao, nắm bàn tay lên Thẩm Gia Văn vỗ nhẹ:” Gia Văn, anh thấy người này có chút đáng ngờ đấy, Trịnh Triều dùng y thì y xử luôn Trịnh Triều, chúng ta dùng Ngư Tử thăm dò cũng gãy nốt ... Vả lại làm gì có ai vận may tốt tới mức vận chuyển không có một chút sai sót nào.”

Tiêu Đào sợ mình bị nghi ngờ, vội biểu lộ:” Đúng thế, ngày hôm đó chúng tôi thấy cậu ta cuống cuồng bỏ chạy, thế rồi không biết kiếm ra người ở đâu, một người mới có nguồn lực như thế đúng là khả nghi.”

“ Liệu có phải ...” Hàn Phú Hổ quay sang Thẩm Gia Văn:” Có phải Lão Phó ngầm giở trò? Hắn luôn không đồng ý chuyển hàng này, hay là một lập thế lực mới, nếu hắn có ý đồ đó, bạn tù là trợ lực tốt.”

“ Anh nghĩ quá xa rồi.” Thẩm Gia Văn cười, bàn tay trắng trẻo vuốt nhẹ lên bờ vai gương mặt góc cạnh của Hàn Phú Hổ:” Bất kể là ai sau lưng cậu ta đều không quan trọng, quan trọng là có cậu ta tham dự, chúng ta sẽ thêm một tầng đảm bảo.”

Câu này dường như càng có sức thuyết phục hơn, Hàn Phú Hổ và Thẩm Gia Văn nhìn nhau đầy thâm ý, sau đó không thảo luận chuyện này nữa, thì thầm gì đó làm Thẩm Gia Văn đỏ mặt đẩy hắn ra.

Xe đi càng lúc càng xa, tới khi không nhìn thấy nữa thì Dư Tội cũng đang cười, ung dung quay trở về xưởng Tân Hoa, ở nơi này mới có thằng ngốc thật sự thập thò ở bên cổng, vừa thấy y về đã sán tới:” Dư Nhi, Dư Nhi, em gái đó là ai thế, trông ngon quá, phải cỡ An mỹ nữ của chúng ta.”

Dư Tội hơi ngây ra một lúc, lâu lắm rồi mới lại nghe tới tên An Gia Lộ, cái tên đó tựa đánh thức cái gì đó trong y, đúng rồi, y từng có cuộc sống khác … chỉ thoáng thất thần, Dư Tội khôi phục rất nhanh, khoác vai Thử Tiêu vỗ vài cái vào nhà chuẩn bị ăn cơm, đôi khi thà ngốc một chút, sống thế cho thoải mái.

…. ….

Khi lái xe đưa Hứa Bình Thu và Đỗ Lập Tài tới trước cống chính của sở công an tỉnh Quảng Đông, nhìn tòa nhà nguy nga khí phái như khách sạn 5 sao, đầu gối Đỗ Lập Tài hơi run, hắn chỉ là tiểu tổ trưởng, giờ gặp nhan vật cấp sở trưởng, không khác nào cô nương lần đầu lên kiệu hoa.

Xe dừng lại, Đỗ Lập Tài hơi bất an:” Xử trưởng Hứa, hay là tôi không đi nữa, tôi chưa bao giờ báo cáo công tác với lãnh đạo lớn như thế.”

Lâm Vũ Tịnh hôm nay làm lái xe, cũng không ngờ tổ trưởng thường ngày vểnh râu trợn mắt, điệu bộ hùng hổ không ngờ lại nhát như thế, chưa gặp lãnh đạo đã đánh trống lui quân, rúm ró như mèo nhỏ, có chút buồn cười.

“ Cậu đại biểu cho cục chống ma túy tỉnh ta, không đi sao được.” Hứa Bình Thu nghĩ ra biện pháp hay, xúi dại: “ Cậu cứ coi lãnh đạo là tên ngốc không hiểu gì, cứ nói hết tình hình là đủ.”

“ Thế làm sao được?” Đỗ Lập Tài gật này mình:

“ Nói cho cậu biết, khi tôi lừa sở trưởng của chúng ta thậm chí còn không chắc phương án điều tra của mình là đúng kìa, không sao hết, cứ có đại án là lãnh đạo cao hứng, tiền đề là chiến quả phải có một nửa của người ta, cục diện lớn như thế chúng ta không tự kiểm soát nổi.”

Mãi mới vỗ về được chút tự tin cho Đỗ Lập Tài, hai người đi qua trạm gác, kiểm tra thân phận, trong cổng đã có thư ký đợi sẵn, dẫn hai đồng nghiệp ngoại tỉnh vào cơ cấu công an tối cao của tỉnh Quảng Đông.

Thời gian lúc này là 7 giờ 15 phút ngày 19 tháng 6, rốt cuộc câu ra được cá lớn.

Bình Luận (0)
Comment