Viên thư ký vừa nghe Đỗ Lập Tài báo cáo vừa nhnh tay ghi chép tóm gọn, lần cầu viện này của người bên tỉnh Sơn Bắc được bảo mật cao nhất, phòng hội nghị chỉ có bốn người. Sở trưởng Lý tóc đã bạc như cước rõ ràng không hề ngốc, thi thoảng cắt lời hỏi thêm chi tiết, khi biết tỉnh Quảng Đông có mạng lưới buôn bán ma túy lớn như thế ẩn dấu chưa bị phát hiện, mày nhíu chặt, có vẻ không tin.
Có điều không cách nào phủ định được chứng cứ đưa ra ngày mộ nhiều, ròng rã điều tra hơn nửa năm trời mất ăn mất ngủ, tuy không đóng góp được gì đáng kể, nhưng với mỗi một chi tiết vụ án, hắn thuộc làu làu, trả lời có chứng có cứ khiến sở trưởng Lý không thể không coi trọng.
“ Làm việc tốt lắm, các đồng chí vất vả rồi, tôi đại biểu cho người dân và công an tỉnh Quảng Đông cám ơn các đồng chí.” Sở trưởng Lý xem qua bản kế hoạch dự thảo, nói vài câu khách sáo đi vào vấn đề: “ Xử trưởng Hứa, tổ trưởng Đỗ, nếu nói nghi phạm muốn thông qua con đường buôn lậu thương phẩm thông thường để bán ma túy thì tôi tin ... Nhưng sao các đồng chí biết, chúng tôi nhiều lần đả kích các kênh buôn lậu, song không nắm được tin tức xác thực, nếu bọn chúng dấu trong những thứ rác điện tử nhan nhản khắp nơi thì rất khó tra.”
Trải qua một phen báo cáo, Đỗ Lập Tài lấy bình tĩnh, không dấu được đắc ý:” Chúng tôi có một trinh sát viên trà trộn được vào kênh buôn lậu.”
“ Ừm, nội ứng ngoại hợp.” Sở trưởng Lý giật gù, ngẫm nghĩ một lúc ký tên lên kế hoạch:
Muốn xác định chi tiết kế hoạch cần thêm thời gian, từ bố trí lực lượng, phương thức hành động, quyền chỉ huy cùng với điều phối các lực lượng, chi tiết rất rườm rà. Lâm Vũ Tịnh đời ở ngoài, thi thoảng nhìn lên tòa nhà ốp kính cao vời vợi, không biết cuộc họp diễn ra ở đâu.
Hôm nay cách hành động thất bại lần trước gần một tháng, cách người đưa tin đầu tiên bị giết hơn nửa năm. Quá trình điều tra luôn phức tạp mà mệt mỏi tẻ nhạt, nhưng lần này thêm một cảm xúc khác, nhớ lại lần gặp đám chim non kia, bơ vơ như trẻ lạc mẹ, không ngờ thời gian mấy tháng ngăn ngủi đã có thể đập lộc chấp hành nhiệm vụ, lại còn đi trước tất cả mọi người.
Bất tri bất giác lại nhớ tới cái buổi trưa nóng bức ấy, cái thằng nhóc xấu xa kia ghé vào tai cô nói :" Chị chịu đựng một chút, chúng ta đều hiến thân vì nhiệm vụ mà."
Nghĩ thôi Lâm Vũ Tịnh cũng tức tới bật cười, cô thì chịu đựng rồi, thằng nhãi đó hưởng thụ lắm, song không phủ nhận đó là điểm sáng đáng hồi tưởng trong nhiệm vụ khô khan này.
Thằng nhóc đó chẳng đẹp trai, lại còn xấu xa, xấu xa tới mức làm người ta nhớ mãi.
Không biết hành động này mở màn, y lại bày trò gì nữa đây, giống như đứa em trai phá phách không nghe lời vậy, làm người ta không yên tâm nổi.
...... ..............
“ Que hàn, Thử Tiêu, nhanh lên.”
Tôn Nghệ nóng này quát, Thử Tiêu vội đưa tới, Tôn Nghệ thay đầu que hàn, kéo kính che mắt xuống, tiếp tục hàn miếng chắn bùn.
Sắp thành hình rồi, bề ngoài là một chiếc xe City Hunter già rụng răng, có điều gắn thêm bộ khung bảo hiểm hầm hố liền trông như con quái thú, động cơ là của xe việt dã tháo ra, riêng nối với điều khiển đã mất cả chiều, còn do kinh phí hạn hẹp, chứ theo ý tưởng của Tôn Nghệ, phải mở cửa sổ nóc xe, thêm ô bắn súng mới đã.
Công xưởng là một tầng hầm cải tạo, nhờ nhân vật thần bí liên hệ, đây là "công xưởng ngầm" đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, muốn có linh kiện xe kiểu gì họ cũng lấy ra được. Dư Tội tới đây mới nhận ra, tai mắt Hứa Bình Thu bố trí không phải chỉ có một mình mình, hiện giờ không biết có bao nhiêu đôi mắt dõi theo mình, có đồng đội, có đối thủ.
Đúng rồi, y cũng đã nhận ra kinh nghiệm mình còn thiếu, sau khi đạt thành hiệp nghị miệng, phía vận chuyển gần như mất đi tự do, ăn uống, ngủ nghỉ, thậm chí đi vệ sinh cũng có người bám theo, người thì không quen, nhưng là do Hàn Phú Hổ phái tới.
“ Ông chủ Dư, cái xe này phô trương quá.” Người phái tới cảm khái, đúng là quá mức phô trương, cứ như sợ người ta không nhận ra vậy:
“ Nếu muốn vẹn toàn thì phải dùng loại xe này, nếu không gặp phải bọn chống buôn lậu chặn lại, không qua được thì làm sao?” Dư Tội bảo vệ quyết định của mình:
“ Tải trọng 3.6 tấn, tốc độ có thể lớn tới 200 km/h, cho dù chúng có rải đinh, dùng xe chắn hay bất kỳ cách gì, chỉ cần có đường là có thể xông qua:” Thử Tiêu khoe khoang kiến thức nửa mùa của mình:” Qua được trạm là sẽ biến mất, thời gian đổi chuyến là bao lâu nhỉ Tôn Tử?”
Tôn Tử đang hàn lớn tiếng đáp: “ Ba tới năm phút, chỉ cần nghĩ sẵn điểm tiếp ứng là được.”
Vẫn cách cũ, trong xe có xe, thoát khỏi chống buôn lậu bám đuôi là chui vào xe khác biến mất, có lẽ là đối phương đã nghe thấy thủ đoạn của đám buôn lậu này, cho nên người kia không dị nghị gì, xem đồng hồ đã là 21 giờ, mời Dư Tội ra ngoài ăn khuya.
Đợi người vừa ra tới ngoài, Thử Tiêu cúi xuống hỏi Tôn Nghệ: “ Ngày mai làm sao, trên xe có thiết bị theo dõi không?”
“ Không có, trong nhà sợ chẳng may bị phát hiện thì xôi hỏng bỏng không hết, nên không có thiết bị điện tử nào cả.” Tôn Nghệ đáp còn nhỏ hơn:” Giờ cứt đã ra tới đít rồi thì phải ỉa thôi chứ sao, tôi cũng chẳng biết làm thế nào.”
“ Nếu không để cậu lái xe thì sao?” Bất tri bất giác Thử Tiêu cũng quan tâm tới thành bại của nhiệm vụ:
“ Xe do tôi cải tạo, người khác muốn lái không dễ đâu.” Tôn Nghệ tiếp tục làm việc, đối với sở trường duy nhất của mình, hắn rất tự tin:
Chỉ cần có hàng, chỉ cần đồng ý để chiếc xe này chở thì hết chạy, Thử Tiêu nghĩ tới mình vẫn cứ là thân phận người qua đường liền chẳng quan tâm nữa. Một lát sau Tôn Nghệ xong việc, tháo đồ bảo hộ ra, bốn xung quanh không có ai, hai người bị giam trong công xưởng, buồn chán hút thuốc.
Tôn Nghệ phả ra làn khói dài cảm khái: “Thật không ngờ, vậy là chúng ta thành cảnh sát hết rồi.”
“ Sao bỗng dưng lại cảm khái thế?”
“ Còn không à, nếu sớm biết sống ấm ức thế này, suốt ngày bị người ta quát tháo sai bảo thì tôi chẳng làm rồi.” Tôn Nghệ bị đuổi ra hỏi ban quản lý xe, tới đại đội hai cũng không như ý, rồi đi Quảng Châu lại thế này đây, giam trong cái tầng hầm, đảm nhận vai trò chỉ biết cúi đầu nghe lệnh, hắn lại là tên tự do phóng khoáng:
“ Còn muốn thế nào nữa, chưa cởi trang phục học viên đã muốn làm đội trưởng à?” Trái lại Thử Tiêu khá hài lòng với hiện trạng:
“ Đội trưởng cũng vô vị, cậu cũng lạ gì đại đội hai, tôi nhìn đám người chết trong phòng pháp y còn vừa mắt hơn người sống.”
Nhớ lại đám khốn kiếp ở đại đội hai, Thử Tiêu cũng đồng cảm lắm, nhưng đó là chưa hòa nhập được thôi, khuyên:” Thực ra họ không tệ đâu, chỉ là nói chuyện hơi cáu kỉnh chút, thái độ hơi ác liệt chút, bệnh nghề nghiệp ấy mà, qua vài năm rồi chúng ta cũng thế thôi.”
“ Tôi đang băn khoăn đây, giờ tôi cải tạo một cái xe, tiền kiếm được bằng lương cả năm, vậy còn liều mạng làm nghề này cái gì? Tôi muốn theo cha tôi làm việc, nhưng cha tôi nói làm cảnh sát mới có tiền đồ, chẳng thấy tiền đồ ở đâu ... À phải, chúng ta làm gì ở đây, sao cải tạo xe kiểu này?” Tôn Nghệ thắc mắc mãi giờ mới có cơ hội hỏi, Thử Tiêu thấy không có ai, ghé tai thì thầm một câu làm hắn hết hồn:” Mẹ nó, thằng đó to gan quá rồi.”
Đối với Thử Tiêu mà nói, quy tắc ước thúc không có giới hạn với những người anh em của mình, lại tiếp tục ghé tai kể chuyện Dư Tội, nội dung bảo mật không thể nói, nhưng mỗi ngày thu bao tiền có thể kể.
“ Vậy là Dư Nhi làm nội gián à? Dù gì cũng là bạn tù, đi bán người ta lấy tiền lương hai ba nghìn sao ... Huống hồ còn chưa mặc cảnh phục, bán mạng thế làm gì?” Tôn Nghệ hoàn toàn không có ý thức làm cảnh sát mắng Dư Tội một câu, lẩm bẩm:” Không ngờ buôn lậu kiếm thế, tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.”
Thử Tiêu cũng chẳng trách Tôn Nghệ mắng oan Dư Tội, cứ nghĩ thời gian qua ngày ngày đếm tiền mỏi tay, riêng số thụt két đủ sống tiêu diêu lại lo ngày thàng tốt đẹp sắp kết thúc.
Thế là một ao ước, một hoang mang im lặng không nói gì.
....
Truyện này được cảnh sát TQ mê lắm, đọc qua tưởng như chế giếu cs thực ra lại đang nói lên hết nỗi lòng của họ.