Dư Tội ở ngoài ăn khuya không hề biết hai người anh em cũng đang trải qua quá trình đấu tranh tư tưởng mà y từng gặp phải, con người sống trong dục vọng, đôi khi đó là nữ nhân, quyền lực hoặc kim tiền, thậm chí đó là dục vọng khống chế khó nói lên được.
Có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, thế nhưng đôi lúc thay đổi chỉ cần trải qua một khoảnh khắc nào đó, ví như một người nhát gan qua cuộc ẩu đả vỡ đầu chảy máu liền không biết sợ nữa. Còn Dư Tội, y trải qua hai bước ngoặt như vậy, lần đầu khi bị Hứa Bình Thu lừa tống vào nhà giam, y không cam tâm sống bình thường nữa, lúc đó có lẽ y vẫn chưa hẳn nhất quyết thành cảnh sát. Nhưng lần nữa bị lừa gạt, làm Dư Tội thấy bị sỉ nhục nghiêm trọng về trí tuệ, ở phương diện y vô cùng hiếu thắng, không chỉ một lần suy nghĩ, bất kể dùng biện pháp gì, bất kể là chính hay tà, y cũng sẽ đạp tên khốn kiếp đó xuống dưới chân.
Tới quán ăn khuya, Dư Tội không ngờ lại gặp Lão Phó hai mắt đỏ hoe đầy tơ máu, mái tóc dài loăn xoăn rất có khí chất nghệ thuật, tuy đây là tên cặn bã, nhưng là tên cặn bã có tình người.
Dư Tội tiếp nhận người kia mời rượu, hắn tên họ là gì không biết, nhưng mà thấy hắn nhiều tuổi một chút nên gọi là đại ca, giới giang hồ bèo nước gặp nhau, càng kỵ húy bí mật hơn điều lệ cảnh sát:” Đại ca, không uống nữa, mai còn phải làm việc, tôi về đây.”
“ Đừng về, chuyện đó cậu khỏi phải quan tâm, tối nay chúng tôi bồi tiếp cậu vui vẻ, còn chuyện vặt kia, với cậu mà nói dễ quá.” Người kia ngăn Dư Tội lại:
Xem ra trông coi càng thêm nghiêm ngặt rồi, hàng lần này chắc phải lớn lắm, Dư Tội cười, ngựa cổ uống cạn đặt ly xuống:” Vui vẻ thì được, nhưng tửu lượng tôi không tốt, anh bắt tôi uống nữa là mai chẳng dậy nổi.”
“ Được, không uống nữa, anh Phó, hay là chúng ta kiếm nơi khác chiêu đãi Dư huynh đệ?” Người kia hỏi ý Phó Quốc Sinh:
Phó Quốc Sinh có vẻ lòng mang tâm sư, phản ứng hơi chậm:” Ktv hơi ồn, hay là tới thẳng Đường Đô đi, nghỉ sớm, mai lên đường.”
“ Vậy thì đi thôi, mai tôi dẫn đường, Dư huynh đệ, lần này rất quan trọng, đừng để xảy ra sơ sót.”
Dư Tội gật đầu, chú ý tới chi tiết Phó Quốc Sinh búng tay gọi phục vụ trả tiền, còn người kia ăn uống xong thoải mái phủi đít bỏ đi, xem ra Lão Phó không phải là lão đại. Ba người cùng xe, lại tới chung cư Đường Đô mà y tới lần trước, nhưng lần này được đưa tới phòng tổng thống siêu hào hoa ở tầng thượng, riêng phòng tắm rộng bằng cả nhà, giường càng lớn, đoán chừng chơi 3P cũng tha hồ vật lộn nhau chẳng sợ ngã xuống đất. Đi vào phòng siêu hào hoa, người kia an bài hai bọn họ ở phòng này, còn hắn ở phòng bên cạnh, tán gẫu vài câu khép cửa rời đi.
Cũng quá quen với cuộc sống suốt ngày bị giám sát chặt chẽ rồi, không quan tâm người giám thị mình là ai, xả nước ấm vào bồn tắm, vừa cởi quần áo vừa nói:” Phó lão đại, lần đầu tới nơi này Mạc ca tặng cho tôi một em gái rất ngon, lần này chắc cũng có chứ hả, thế thì tôi phải tắm rửa sạch sẽ lát tận tình hưởng thụ, gọi cho tôi em gái lần trước nhé.”
Nói rồi bước vào bồn tắm bằng đá, trong này cũng có thể cho ba bốn người tắm mà không chật, lại còn có cả thiết bị sục nước, hết sức thoải mái. Một lúc sau Phó Quốc Sinh cũng cởi quần áo đi vào, thử nước, lúc ở phòng giam tắm rửa, cả đám nam nhân trần truồng, chẳng phải ngại ngần gì, lâu lắm rồi mới nhìn thấy Lão Phó khỏa thân, bất giác hoài niệm ngày tháng đó, ngày tháng chẳng cần phải lừa lọc hãm hại nhau thế này.
Thực ra đóng kịch, đeo mặt nạ thì Dư Tội sở trường lắm, lúc bé vì quá ương ngạnh, vì không cam tâm, vì bất mãn nên y ăn đòn suốt, bị cha đánh, bị giáo viên đánh, bị người ngoài đánh, càng lớn thì những trận đòn càng dữ. Y sớm hiểu ra, muốn không bị ăn đòn thì phải biết làm ra vẻ ngoan ngoãn, cho nên nói về ngụy trang thì đó là sở trường lớn nhất của Dư Tội.
Bởi thế nên Hứa Bình Thu mới hoang mang vì sao y trước mặt bạn học với trước mặt giáo viên lại tạo ra hai ấn tượng hoàn toàn khác biệt như vậy.
Dư Tội nhìn Phó Quốc Sinh, bất ngờ phát hiện ra trên mặt hắn không có chút ngụy trang nào, có vẻ cô tịch, sa sút, hoàn toàn không thấy tâm thái nên có của người sắp hoàn thành một vụ làm ăn lớn.
Kích động, hồi hộp hoặc hớn hở, nếu không thì cũng phải vờ làm ra vẻ bình tĩnh chứ, bất kỳ vẻ nào cũng thích hợp hơn cái bộ mặt như vừa ly hôn chia tài sản thế này, làm Dư Tội không hiểu:” Lão Phó, làm sao thế?”
“ Chả sao cả.” Phó Quốc Sinh lắc đầu:
“ Không sao mà vác cái mặt người chết thế kia à?”
“ Đã bảo không sao là không, không thấy phiền à, cậu lắm mồm thế từ bao giờ vậy?” Lão Phó có một loại lười biếng tới nói cũng chẳng buồn nói, thả mình xuống nước, không kỳ cọ, khép mắt lại:
Bộ dạng này làm Dư Tội càng thêm hứng thú rồi, dai như đỉa sán tới:” Lão Phó, có biết giờ trông anh giống cái gì không?”
“ Giống cái gì?” Phó Quốc Sinh làu bàu:
“ Giống như bị chị dâu đội nón xanh cho vậy, ha ha ha, chị dâu xinh đẹp như thế, tôi nhìn thấy cũng muốn lôi lên giường huống hồ người khác ... Nhìn anh này, bụng phệ cả ra rồi, có phải là không thỏa mãn được chị dâu nên người ta tìm thú vui mới không? Hay để tôi giúp anh, nói không khoe chứ, em gái lần trước bị tôi chơi cho phải xin tha đấy, đảm bảo phục vụ chị dâu hài lòng. “
Không ngờ chọn chuyện đả kích tự tôn nam nhân nhất, nói ra bằng giọng điệu khốn nạn nhất vậy mà không kích thích được Phó Quốc Sinh, hắn vẫn giọng điệu hời hợt: “ Tôi còn chưa kết hôn, cậu lấy đâu ra chị dâu cho cậu chơi, huống hồ thời buổi này xử nữ khó kiếm, nam nhân đầu đội đầy nón xanh dễ tìm, chuyện quá bình thường.”
“ Oa, còn nói triết lý nữa.” Dư Tội ngạc nhiên, nhưng đã chịu mở miệng là thành công rồi: “ Nói thật đấy Lão Phó, chị Thẩm ấy mà, tôi nhìn mà thèm, nếu anh nói thế, có cơ hội tôi không khách khí đâu đấy.”
“ Hừ, mỹ nhân như thế, với cậu mà nói thì chỉ có thể mơ tưởng thôi, không có cửa đâu.” Phó Quốc Sinh mỉa lại một câu, xoay người rút khăn lông lau mặt, đột nhiên thờ dài chuyển đề tài:” Dư Nhị, kỳ thực tôi hối hận vì kéo cậu vào cái nghề này, thà để cậu suốt đời làm tên trộm vặt cho rồi.”
“ Anh phun rắm đấy à, tôi còn từng trách mẹ tôi không nên sinh ra tôi kìa, tôi làm cái gì do tôi chọn, liên quan chó gì tới anh.” Dư Tội bực mình không hứng trêu chọc Phó Quốc Sinh nữa, con bà nó, anh em đang lừa lọc gài bẫy nhau vui vẻ, tự dưng lôi chiêu bài tình cảm ra, cụt cả hứng:
“ Với tính cách của cậu ấy, lúc vừa vào trại nếu không phải gặp trại vừa mới phân phối lại phòng giam, cái tính lỗ mãng của cậu bị người ta đánh chết rồi.”
“ Anh nói thế là ý gì?” Dư Tội có phần không phục:
“ Ý tôi là hạ mình xuống một chút, cậu quá ngông nghênh, như thế chỉ tăng tốc độ bị người ta chém chết thôi.” Phó Quốc Sinh khuyên nhủ:
Dư Tội ngẩn ra, đây là lời quan tâm thật sự, Dư Tội nhận ra được, còn quan tâm tới y hơn cả trong nhà, chẳng lẽ trong chuyện này còn có điều gì mình chưa biết.
Thú vị đây, trước khi đi sao lại dặn dò thế này, Dư Tội có chút lo lắng rồi, kết hợp với biểu hiện của người kia với Lão Phó, y mơ hồ cảm giác có vấn đề.
Thấy Dư Tội im lặng, Phó Quốc Sinh thở dài, trong mắt hắn, thằng bé này còn quá xốc nổi, không biết nông sâu:” Dư Nhị, tôi thực sự xin lỗi, nghĩ lại cách sống của cậu rất tốt, có tiền thì thoải mái tiêu, không tiền thì đi cướp, rất tự do tự tại.”
“ Lão Phó, làm sao thế, có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra xem nào, làm như đang di ngôn ấy, nghe lạnh cả xương sống.” Dư Tội càng nghe càng rối trí:
“ Tôi đang nói, con đường này đã bước lên rồi là không thể quay đầu ... Giống như Trịnh Triều bị cậu diệt rồi, chẳng ai thấy cậu sai, chỉ cho rằng hắn quá kém, nhưng vấn đề chính là ở chỗ đó, rồi sẽ có một ngày có kẻ mạnh hơn diệt cậu, lúc đó trừ chấp nhận số mệnh ra thì không thể làm gì được nữa.”
“ Tôi làm một lần sau đó không chơi nữa, chuyện này tôi đã nói trước rồi.” Chỉ có thể đối phó như vậy thôi, Dư Tội nhìn người vốn ở trận doanh đối địch, lòng dâng lên chút đồng tình, có lẽ hắn dự cảm được cuối cùng sẽ đi vào đường cùng, thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt u uất của Phó Quốc Sinh, lúc này thấy mình còn tệ hơn hắn:
“ Phạm tội cũng là một thứ thuốc phiện, khi cậu cảm thụ được sự tự do, cảm giác được tôn trọng và quyền lực trong đó, cậu sẽ không cai nổi đâu, ông trời cũng công bằng lắm, bây giờ cậu hưởng thụ bao nhiêu, tương lai cậu sẽ phải trả giá lớn bấy nhiêu.” Phó Quốc Sinh mắt thất thần, lẩm bẩm trong hơi nước nóng mù mịt:
Dứt khoát có vấn đề, nhưng đối phương là già đời trong nghề, còn y là chim non của trường cảnh sát, quyết không thể để lộ chút sơ hở nào, Dư Tội cười hì hì:” Phó lão đại, trình độ văn hóa anh cao hơn tôi, tôi không nói ra được mấy lời văn vẻ ấy, nhưng mà anh bỏ sót một thứ.”
“ Là gì?”
“ Còn có mùi vị nữ nhân, không ngại nói với anh chứ, lần đầu của tôi chính là do em gái Mạc ca đưa tới lấy được, lúc đó tôi mới hiểu mùi vị đó tuyệt vời thế nào. Đặc biệt mỹ nữ cấp độ như chị Thẩm mà anh nói tôi chỉ có thể mơ tưởng ...” Dư Tội cười rất dâm dục:” Mỹ nữ cấp độ đó tôi còn chưa được hưởng thụ, cho nên tốt nhất định sống thật lâu, đợi ngày giấc mơ thành hiện thực.”
Phó Quốc Sinh chỉ còn biết lắc đầu, tinh thần càng đi xuống, không muốn nói thêm lời thừa thái nữa, vỗ vai Dư Tội rời khỏi bồn tắm:” Mong rằng được như thế.”
Đêm ngày hôm đó tuy hai người ngủ cùng giường, nhưng không nói với nhau lời nào. Sáng hôm sau Dư Tội được người kia đánh thức thì không biết Phó Quốc Sinh đi từ lúc nào, khi y sắp lên đường mới nhận được tin nhắn :" Đi đường cẩn thận."
Số điện thoại lạ, không biết của ai, nhưng Dư Tội biết, đó không phải là lời dặn dò của người trong nhà ...