Thời gian chỉ tới 1 giờ chiều.
Buổi trưa ăn cơm ở phòng hội nghị, bước hai kế hoạch đã hoàn thành, tấm lưới do hơn 30 tổ hành động dệt lên đã trải ra hết.
Không lâu sau tiền tuyến lại truyền về tình hình mới, đó là hình ảnh do tổ giám sát Mạc Tứ Hải, Vương Bạch thu được, trong số kẻ đi theo Vương Bạch có một tên sau lưng nhô lên, sau khi phóng đại ảnh, nghi ngờ đó là vũ khí.
“ Nhắc nhở các tổ, nghi phạm số hai khả năng mang vũ khí, các tổ lùi lại phía sau, trước khi hàng lên bờ, không được bứt dây động rừng.”
Hứa Bình Thu ra lệnh, lúc này hệ thống chỉ huy của cảnh sát Quảng Đông chưa được huy động, nên chỉ có thể theo dõi qua các camera giao thông: “ Tổ tiếp hàng khác ở đâu?”
“ Ở bãi biển, vừa tới một tiếng trước, tổ sáu giám thị từ xa ở trên biển, tổ chín ở bến cảng có thể chụp được.” Lâm Vũ Tịnh quan sát các chấm đỏ trên màn hình báo lại:
“ Chiếu hình ảnh ra, bọn chúng khả năng dùng hai đội vận chuyển, một thật một giả, hoặc là phân ra vận chuyển.” Hứa Bình Thu quay lại nói với đồng nghiệp tỉnh Quảng Đông, một số phán đoán không dám nói quá chắc:
Cảnh trên màn hình lớn thay đổi, cả phòng ồ lên, là một tổ vận chuyển khác, không có chút khẩn trương nào, một đôi nam nữ trải thảm ngồi ở đường Hải Tân, trên thảm bày hoa quả và rượu vang, nhìn xa giống đôi tình nhân đang ngắm cảnh biển.
“ Xử trưởng Hứa, anh không nhầm chứ?” Một vị phó sở trưởng lắc đầu hỏi:
“ Không sai được, chính là cô ta, nhìn xe đằng sau.” Hứa Bình Thu chỉ bóng đen sau lưng nữ nhân, là chiếc xe, nhưng hai người này ngồi cách xe rất xa:
“ Nữ nhân đó là ai?”
“ Thẩm Gia Văn, tình nhân của Phó Quốc Sinh, cũng là một nghi phạm trọng điểm, cô ta hẳn đóng vai trò liên hệ với các bên, an bài vận chuyển hàng cho hắn.”
Nữ nhân đó cực kỳ xinh đẹp, không chỉ dung mạo mà còn khí chất đều hơn người, làm không ít người chửi thầm trong lòng, chửi cái gì e chính bản thân người đó mới biết được, nhưng mà sự chủ ý chắc chắn bị màn ảnh đó thu hút. Lại có trò hay rồi, nam nhân cầm một bông hoa đưa cho nữ nhân, nữ nhân cười thẹn thùng không nhận, nam nhân kia liền cài lên tóc.
Ái dà dà, trông không khác gì đưa tình yêu nông thôn vào trong phim Hàn, quê không chịu nổi, làm nữ nhân kia cười không ngớt.
Trong phòng cũng có không ít tiếng cười, Lão Hứa mặt lúc trắng lúc đỏ, vội vàng bảo Lâm Vũ Tịnh: “ Chuyển cảnh, không liên quan tới vụ án.”
Lâm Vũ Tịnh cũng lẩm bẩm gì đó chuyển hình ảnh giám sát bến tàu.
Đối đầu có thể xuất hiện dưới muôn vàn hình thức, kể cả nam nữ tán tỉnh nhau.
Dư Tội lúc này có vẻ ngây ngất bên trong cuộc hẹn hò với mỹ nữ, nói ra người anh em của chúng ta hiểu chuyện tình cảm nam nữ chỉ giới hạn trong phim giáo dục giới tính tới từ đảo quốc. Mà ngay cả thứ này thì khi vào trường cảnh sát gặp thằng béo mới bị làm hư, thế nên có làm ra chuyện đáng xấu hổ gì cũng không thể trách y được.
Từ lúc sáng sớm bị gọi ra ngoài, đưa lên khoang xe đóng kín cửa sổ, lúc đi ra sáng mắt, không ngờ là Thẩm Gia Văn đợi y ở bến cảng, được mỹ nữ mời ngồi bên bờ biển, thế là ngồi từ trưa cho tới tận bây giờ, hai người nói chuyện từ trời nam tới biển bắc.
Thương thay Dư Tội chưa bao giờ cùng một mỹ nữ trò chuyện hợp ý thế, tới mức dùng cả bản lĩnh học được trong nhà giam ra khoe khoang, vỗ tay một cái, không biết làm thế nào mà bông hoa dùng để trang trí trên thảm xuất hiện trong tay, thế là Thẩm Gia Văn không cẩn thận bị Dư Tội hết sức trịnh trọng gài hoa lên tóc.
Thẩm Gia Văn cười không thôi, sờ bông hoa trên đầu:” Thật không ngờ, Dư Nhị, anh Phó bảo cậu đánh nhau rất dữ, không ngờ lại còn biết lấy lòng nữ nhân nữa.”
“ Nếu chị không phải là nữ nhân của anh Phó, tôi nhất định sẽ theo đuổi chị.” Phương thức biểu lộ tình cảm của Dư Tội rất thô bạo trắng trợn, đến ngay cả nữ nhân của đại ca cũng dám chú ý:
Cho dù biết thái độ của Thẩm Gia Văn với mình là giả, mỹ nữ chỉ đơn giản là không yên lòng với số hàng hóa giá trị kia, hai người không thể có kết quả gì, nhưng Dư Tội vẫn không kìm được lòng hươu dạ vượn. Nhìn Thẩm Gia Văn mặc chiếc vãy liền thân mỏng nhẹ, bị gió biển thổi lồng lộng dán lên người, phác họa ra đường cong mỹ lệ, cặp chân dài trắng trẻo trên tấm thảm nâu đỏ càng thêm bắt mắt, mỗi nụ cười tựa hoa xuân, làm Dư Tội ngây ngất.
Thèm chết người, vì sao bây giờ mình cứ nhìn thấy nữ nhân là lại muốn nhét thứ kia vào cái miệng anh đào của người ta nhỉ? Dư Tội vội vàng trấn áp tà niệm, thậm hô, tội lỗi, tội lỗi.
Thẩm Gia Văn thấy Dư Tội nhìn mình hau háu, lại nghe lời bày tỏ vô sỉ như thế lại cười:” Được ... Vậy tôi có thể cân nhắc rời khỏi anh ấy, cho cậu cơ hội nhé.”
“ Thật không?” Dư Tội thiếu điều vồ ngay lấy mỹ nhân:
Thực sự là thẳng thắn tới không biết tới liêm sỉ nữa rồi, vậy mà cái mặt thì lại rất chân thành nghiêm túc, như là sợ mình nuốt lời vậy, Thẩm Gia Văn thật dở khóc dở cười, che miệng cười, nam nhân thô thiển tới mức độ này cũng thuộc hàng hiếm có.
Còn Dư Tội thấy Thẩm Gia Văn không trả lời mình thì chán nản:” Biết ngay chị không để ý tới tôi, chỉ trêu tôi thôi mà.”
“ Hi hi, không phải, tôi thấy cậu rất thú vị.” Thẩm Gia Văn nói như đỗ trẻ con, lại còn nhón một quả nhỏ bỏ vào miệng Dư Tội:
Dư Tội liếm mép:” Thật là ngon, thêm quả nữa.”
“ Thêm cũng được, có điều hàng nhất định phải vận chuyển tới nơi đấy nhé, hạnh phúc nửa đời sau của tôi dựa vào cậu cả đó.” Thẩm Gia Văn cười rất tươi, nhưng nói hết sức thận trọng:
“ Không thành vấn đề, hạnh phúc của chị cứ gửi cho tôi.” Dư Tôi há miệng thật to:
Thẩm Gia Văn nén cười, không ngờ gỡ bông hoa trên đâu thả vào miệng Dư Tội, Dư Tội cũng không vừa vờ giận nắm lấy tay người ta, mượn thế muốn hôn một cái, bị Thẩm Gia Văn khéo léo tránh được, cười khanh khách đẩy mạnh một phát làm Dư Tội ngã chổng vó ...
Cái thằng này không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi, Tôn Nghệ đợi trong xe hận ngứa răng:” Anh gì ơi, kiếm cái gì che cửa sổ xe lại được không?”
“ Sao thế? Có người phát hiện à?” Đối phương là người đi cùng Dư Tội từ hôm qua tới giờ:
“ Không phải, tôi nhìn tên kia thấy buồn nôn quá.” Tôn Nghệ chỉ ra phía biển:
“ À, nhịn đi, kỳ thực tôi cũng không chịu nổi.” Đối phương hết sức đồng cảm:
Nhịn nhịn nhịn tới không thể nhịn được, vì nhiệm vụ nên vẫn phải nhịn, cho tới khi hai người kia đứng dậy, càng có chuyện không thể chấp nhận hơn nữa. Dư Tội quỳ xuống cát ân cần lấy giày cao gót cho Thẩm Gia Văn, thiếu mỗi điều đi giày hộ người ta, xem chừng người ta không chịu chứ không phải là y không muốn. Lúc chia tay lại cong dang tay ôm kiểu tình nhân, ôm tới 7 giây mới chịu buông, làm Tôn Nghệ chỉ muốn đạp cửa xe xông tới đánh cho một trận.
Hai người đi bộ từ bãi cát lên mặt đường, cơ hội thể hiện của Dư Tội tới rồi, chủ động nhận trách nhiệm:” Chị Thẩm, chị cứ về đi, chuyện còn lại để tôi lo liệu, chỉ cần nói cho tôi biết điểm nhận hàng là được.”
Buôn lậu đều như thế ven bờ có vô số địa điểm để thuyền nhỏ cập bờ, thuyền nhỏ lấy hàng trực tiếp từ thuyền lớn trên biển.
Thẩm Gia Văn hơi nghiêng đầu sang nói nhỏ:” Đây chính là điểm nhận hàng đấy, tôi phải nhìn cậu lên xe mới yên tâm.”
“ Hả?” Dư Tội bất ngờ, có điều lập tức giơ ngón cái lên:” Chị thật lợi hại.”
“ Tiếp theo phải xem cậu có lợi hại hay không rồi.” Thẩm Gia Văn gật đầu với người trong xe, người kia cầm di động lên, không lâu sau trong ánh mắt nhìn ra biển của Thẩm Gia Văn, Dư Tội nhìn thấy con thuyền nhỏ càng lúc càng gần, đó là chiếc thuyền gỗ được gắn động cơ.