Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 173 - Q2 - Chương 073: Lưới Trời Lồng Lộng. (3)

Q2 - Chương 073: Lưới trời lồng lộng. (3) Q2 - Chương 073: Lưới trời lồng lộng. (3)

“ Xuống xe!” Dư Tội chỉ muốn tát mình một cái, ngồi cả chiều chỉ nhìn mỹ nữ, quên hết cả, chơi quá nhập vai suýt thành thật rồi, quát một tiếng lên xe, ngồi vào chỗ Tôn Nghệ, Tôn Nghệ chạy ra sau xe:

Tiếp sau đó tới lượt Thẩm Gia Văn phải bất ngờ, tiếng động cơ nổ uỳnh uỳnh, ở khoang sau chiếc cao ba bốn mét, một chiếc xe hình thù quái dị xông ra, xoay tròn tại chỗ, đuôi xe hạ xuống đường, tháo rỡ bắt đầu.

Dư Tội cũng tham gia vào đội ngũ, mỗi người vác một rương hàng lên vài, thở phù phù đem từ trên thuyền cập bờ lên xe, có hơn hai mươi thùng hàng không có bất kỳ ký hiệu gì, nặng chịch, phải tới bốn mươi cân, vậy là nặng cả tấn rồi, bên trong là ma túy thật sao?

Vận chuyển xong Thẩm Gia Văn khen thưởng, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán Dư Tội, quan tâm hỏi:” Dư Nhị, thêm nhiều hàng như thế, xe của cậu có chạy nổi không?”

“ Chị yên tâm đi, trọng tải của nó là 3.6 tấn, xe hàng cũng kéo được.” Dư Tội đảm bảo:

“ Cậu đi từ Tân Khẩu, tới Phiên Ngu có người thông báo địa điểm, di động đây. Trông cậy vào cậu đó, chúng tôi đợi tin ở Quảng Châu, hàng tới nơi sẽ gửi số tiền còn lại cho cậu.” Thẩm Gia Văn như yêu thương vuốt má Dư Tội, có lẽ là vô ý, có điều thể hiện sự thân thiết:

“ Được, chuyện nhỏ thế này chị không đưa tiền cũng không sao.” Dư Tội phất tay rất hào hùng, vừa xoay người định đi lại dang rộng tay:

Thẩm Gia Văn biết sở thích của y, mỉm cười ôm chặt một cái, cuối cùng cũng tiễn được anh chàng mờ mắt vì nữ nhân lên xe.

Xe đi rồi, cách buôn lậu này Thẩm Gia Văn cả đời hiếm thấy, xông qua trạm xong chỉ cần chui vào xe tiếp ứng là biến mất, như vậy có vẻ là đảm bảo rồi.

“ Chị Thẩm, bao giờ chúng ta đi?” Người luôn bám sát Dư Tội hỏi:

“ Chiếc còn lại khi nào đi.” Thẩm Gia Văn mặt nghiêm túc trông rất có uy, không hề giống vẻ ôn nhu dịu dàng khi đối phó với Dư Tội:

“ Chừng 7 giờ 40, giờ đã lên hàng.”

“ Vậy đợi thêm đi, Ba Thử làm việc chẳng gọn gàng như người mới.”

Thẩm Gia Văn nhìn về phía mặt biển, tịch dương dần buông xuống, một ngày dài qua đi, thành phố dần lên đèn, ở bến tàu vẫn bận rộn suốt ngày đêm, thi thoảng nghe thấy vài tiếng còi.

Di động kêu tít tít báo tin nhắn, Thẩm Gia Văn nhìn một cái mỉm cười, bấm một số điện thoại nói nhanh: “ Cảnh sát Đào, tôi là Gia Văn, không nghe ra à? Chuyện tôi nhắc với anh đó, anh còn nhớ không? ... Đương nhiên là chuẩn xác, tin tức của tôi làm sao sai được, biển số xe là A 98*** ... Tên cầm đầu là Dư Tiểu Nhị, chắc chắn có hàng, số hàng đó đủ cho anh lập công lớn .... Giờ xem thời gian hẳn là sắp tới Tân Khẩu rồi, hi hi, người mình mà, anh đừng khách khí.”

Nói chuyện xong nhón chân ném di động đi, trong bóng đêm không nhìn rõ bay đi đâu, chỉ nghe tõm một tiếng, ngay cả bọt nước bắn lên cũng là màu đen.

…..

Xe chở hàng đã đi xa, trên xe còn hai người, Tôn Nghệ không nhịn được nữa, mắng:” Dư Nhi, cậu đúng là không biết xấu hổ, bám lấy người ta suốt cả chiều.”

“ Đó là nhiệm vụ tổ chức giao phó.” Dư Tội muốn làm bộ mặt nghiêm nghị, nhưng không nổi một giây đã đắc ý:” Ghen tỵ chứ gì?”

“ Ghen tỵ cái gì, vị trí quan trọng chẳng sờ được, vô dụng.”

“ Tôi sờ lại còn để anh nhìn thấy à?” Dư Tội cười gian:

“ Tôi thấy cậu chảy nước dãi, tởm bỏ mẹ, mất mặt nam nhân, cậu đúng là thứ xỉ nhục ... Á ....”

Dư Tội quen tay bợp cho một phát, trong lòng y đang rất bất an, không muốn tranh luận vấn đề này, bảo hắn im lặng. Phong cảnh trời nam không giống phương bắc bọn họ, cây thấp lè tè, tán rộng, ruộng lúa bạt ngàn, đối đất đỏ, đường cấp trấn, chẳng hề dễ đi, người xóc nảy nhấp nhô liên hồi, Dư Tội có thứ trực giác kỳ quái không tìm ra nguyên nhân, trong lòng cứ nghi thần nghi quỷ.

Đi được hai mươi kilomet, không nhìn thấy cảng nữa, Dư Tội bò ra sau xe, vần một cái thùng, rất nặng, đã được xử lý chống nước, kiểm tra từ trên xuống dưới không có bất kỳ ký hiệu nào để biết bên trong chứa hàng gì, lại còn bọc kín mít. Thế này khác hoàn toàn với lần trước y vận chuyển hàng có thông tin mã vạch xuất sứ hẳn hoi, thế này cứ như sợ người ta không nghi bên trong có vấn đề vậy.

“ Này Dư Nhi, đừng có làm bừa, chẳng may người ta phát hiện ra có người đụng chạm vào hàng, lúc giao hàng đòm cho một cái thì tìm ai mà khóc ... Qua trạm rồi cậu lái xe nhé, con mẹ nó, tôi không dám đi nữa.” Tôn Nghệ quay đầu mắng Dư Tội:

“ Đồ ngốc, đây là cơ hội tốt để lập công đấy, xe tới nơi thì anh cứ ôm đầu làm con cháu đừng lên tiếng, xong việc sẽ thành cảnh ti cấp ba.”

“ Thật không?” Tôn Nghệ hưng phấn quên cả nguy hiểm:

“ Đương nhiên là thật, qua chuyến này nói không chừng tôi lên cảnh ti cấp một.” Dư Tội kiếm công cụ vừa tay để mở hàng:

Tôn Nghệ vẫn nhìn qua gương nãy giờ, phanh két lại, thấy Dư Tội không làm theo kế hoạch thì ngăn cán: “ Dư Nhi, chưa đi được bao xa chưa có biến cố gì đừng làm bừa, kế hoạch đâu bảo chúng ta kiểm tra hàng.”

“ Anh không thấy bất thường à, như mỹ nữ vừa rồi, nếu là nhân tình của lão đại, cần gì phải vờ vịt đối phó với thằng culi khổ mệnh chuyển hàng như tôi chứ.”

“ Để cậu bán mạng cho người ta chứ sao.” Tôn Nghệ phán đoán rất trực quan:

“ Tiền đã đưa rồi, cần gì phải dùng thêm người nữa.” Dư Tội dứt khoát không tin:

“ Chẳng qua để cậu một lòng một dạ bán mạng, bán xong còn không oán không hận chứ sao?”

“ Không phải như thế, cô ta giữ tôi ở bên bờ biển suốt một ngày, lại muốn đảm bảo tôi lên đường, còn hàng hóa nữa, nhìn một cái ai cũng muốn rạch ra xem bên trong có gì ...” Dư Tội tâm tư xoay chuyển liên tục, buột miệng nói một câu bản thân cũng không tin:” Không phải chơi kim thiền thoát xác chứ, lần trước tôi cũng bị chơi một vố.”

“ Nói có lý lắm, mở hàng ra là biết thôi.” Tôn Nghệ quên luôn nguyên tắc:

Hai con chim non không dự cảm được nguy hiểm, kiếm công cụ, vừa mở nắp rương ra thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát hỗn loạn, hai chiếc xe cảnh sát xuất hiện cả trước lẫn sau, chiếc phía sau không ngờ nấp ở trong rừng bên đường bất ngờ xông ra, gần nhất chưa tới 1 km, Tôn Nghệ nhảy dựng lên: “ Kế hoạch làm sao thế? Sao cảnh sát lại xuất hiện lúc này?”

“ Chạy mau, không phải người của chúng ta đâu.” Dư Tội nhìn vào trong thùng hàng, cả thùng toàn là linh kiện bằng sắt, nhìn một cái là biết thứ gì, linh kiện súng, ở trường cảnh sát y tháo lắp quen tay rồi, cuống lên kéo tay Tôn Nghệ đạp cửa xe, men theo ruộng bỏ chạy:

Từ hai đầu xuất hiện mười mấy xe cảnh sát, có cả không ít người mặc thường phục, tản ra bốn phía truy đuổi.

“ Đoàng!” Có cảnh sát rút súng bắn chỉ thiên hô lên:” Đứng lại, nếu không tôi bắn chết.”

May mà phản ứng quyết đoán, chạy trước mấy chục mét, Tôn Nghệ kinh hoảng thở hồng hộc: “ Chuyện gì thế?”

“ Bị người ta bán đứng rồi.” Dư Tội chạy hết tốc lực, thi thoảng còn quay đầu kéo Tôn Nghệ, cho dù hai người bọ họ đều thể lực hơn người, nhưng ở nơi tối lửa tắt đèn không nhận ra phương hướng này, bị phía sau đuổi càng lúc càng gần:

“ Chạy làm cái gì, chúng ta cũng là cảnh sát.”

“ Mẹ nó, trong xe không có hàng, hàng thực sự sớm lên đường rồi, đợi anh thanh minh rõ hiểu lầm thì cơm canh nguội hết.” Dư Tội không kịp nghĩ quá nhiều, kéo Tôn Nghệ vào trong lùm cây bụi, thấy hắn sợ váng đầu, vung tay tát liền vài cái: “ Bình tĩnh, bình tĩnh, nơi này nghe thấy được cả tiếng sóng, vậy cách biển không xa, chạy về phía tây, lát nhảy xuống nước bơi đi.”

“ Cậu không biết bơi cơ mà.” Tôn Nghệ cuống lên:

“ Đúng thế, nên chỉ có anh nhảy, tôi không nhảy .... Im mồm, nghe tôi bảo đây này.” Dư Tội nói nhanh vào tai Tôn Nghệ dặn dò, đây là thời khắc thắng bại …

Bình Luận (0)
Comment