Xe hàng vừa chạy tức thì trạm kiểm tra phát còi qua loa, đèn cảnh sát bố trí bên đường bật sáng, đám Ba Thử ngồi ở xe nhỏ phía sau định chuồn, nhưng bốn xung quanh xông ra đặc cảnh áo đen, mười mấy nòng súng tiểu liên chĩa tới, tất cả ngoan ngoãn đầu hàng.
Nhưng bọn họ quá chú trọng khống chế tên Ba Thử đào tẩu bao năm, không ngờ lái xe liều mạng chó, phóng như điên trên đường cao tốc. Lái xe trán lấm tấm mồ hôi, đấm vô lăng, miệng chửi liên hồi, bấm còi liên hồi, xe khác tấp vội vào lề đường nhường đường, đi không được bao lâu phía trước có xe cảnh sát chắn ngang chặn đường, loa kêu oang oang:” Lập tức xuống xe đầu, nếu không chúng tôi bắn.”
“ Xô chết bọn mày.” Lái xe mắt đỏ ngầu, hung hăng đạm mạnh gá, chiếc xe gầm lên, kéo theo làn khói dài:
Bên kia cảnh sát cũng lên cơn điên, kéo hết xe ra đường làm rào chắn, tới tận bốn tầng, cảnh sát chạy ra sau xe, mở chốt bảo hiểm, chĩa súng lên trời bắn đoàng đoàng.
Giây phút sinh tử, không biết do tiếng súng hay là sợ chết, lái xe nhắm tịt mắt đạp phanh quay vô lăng tránh va chạm trực diện... Tiếng két kéo dài, xe hàng như muốn nghiêng đi, cuối cùng chỉ đụng vào hàng xe cảnh sát đầu tiên, ùng một tiếng không quá lớn, xe dừng lại, một nhóm cảnh sát khống chế lái xe, nhóm khác chạy đi mở khoang xe.
Trên xe chở súng săn nhái kiểu Remington.
Mười mấy kiện hàng lớn, hơn trăm khẩu súng, chẳng trách mà lái xe liều mạng như thế, số súng này đủ dùng đối phó với cảnh sát rồi.
Cùng lúc đó khi cảnh sát được lệnh bắt giữ xông vào biệt thự A16 đảo Thái Dương, không ngờ cửa mở sẵn, nghi phạm chính đang ngồi giữa phòng pha trà uống.
“ Các anh là cảnh sát à, hình như không phải người bản địa.” Phó Quốc Sinh liếc nhìn mấy người xông vào, giọng khinh bỉ:
“ Gan lắm, tao không tin lần này mày còn thoát.” Cao Viễn lấy còng ra giật tay Phó Quốc Sinh ra sau còng lại:
Phó Quốc Sinh bị còng rất không thoải mái, cử động vai mấy lần:” Tố chất các anh kém thế à, chỉ biết bắt người không xem xem có bắt đúng hay không.”
“ Ông chủ Phó.” Đỗ Lập Tài nhìn thái độ không coi ai ra gì của Phó Quốc Sinh lòng giật thon thót, mang ý nghĩ vạn nhất, nói nhỏ:” Thao túng giao dịch phải chăng có người khác? Tôi truyền đạt ý tứ cấp trên, nếu anh phối hợp, có thể giảm nhẹ hình phạt.”
Phó Quốc Sinh nhìn chằm chằm Đỗ Lập Tài, tới khi tưởng hắn sắp thỏa hiệp lại bật cười: “ Tôi chưa bao giờ phạm pháp, cần gì các anh phải giảm nhẹ, còn nếu muốn phạt thì mang chứng cứ ra ... Ha ha ha ... Có điều nể mặt anh thành khẩn như thế, tôi tiết lộ cho anh một tin nhé, các anh bắt nhầm người rồi ... Ha ha ha ha .... Ha ha ha ...”
Tiếng cười rất lớn, cười tới chảy cả nước mắt, bước chân khỏi biệt thự ung dung khảng khái tới mức làm Đỗ Lập Tài cũng nghi, chẳng lẽ nhầm thật rồi, nhầm ngay từ lúc đầu rồi?
…… …..
Tổ điều tra do ban đốc sát sở công an tỉnh Quảng Đông còn chưa lên đường thì mệnh lệnh đã xuống, đã liên hệ được với chuyện phát sinh trên đoạn đường cách trấn Tân Khẩu 20 km. Nơi đó báo cáo bắt được nghi phạm buôn lậu súng, bắt được cả nhân chứng và vật chứng, do chi đội hình sự cục công an Phiên Ngu hành động, ai ngờ vừa báo công lên trên thì mệnh lệnh rất rõ ràng truyền xuống, cách ly toàn bộ cảnh sát chấp hành nhiệm vụ.
Ở nơi khác là cảnh tượng trạm kiểm tra bị xô tan nát, xe cảnh sát áp giải xe hàng lớn về đó, trung tâm chỉ huy nhìn thấy hơn một trăm khẩu súng, nghi phạm có năm tên, tuy là bắt nhầm nhưng thu hoạch cũng rất lớn, sở công an tỉnh khẩn cấp phái tổ giám sát tới, theo dõi toàn bộ quá trình thẩm vấn.
Trong trạm kiểm tra giờ đã thành nơi triển lãm súng, nghi phạm ngồi thành hàng, xe bị kiểm tra mấy lượt, trừ bốn mươi bộ linh kiện xe hơi thì toàn là súng. Thẩm vấn không lựa chọn Ba Thử Vương Bạch làm điểm đột phá, mà chọn Mạc Tứ Hải, theo lời khai của hắn, hắn nhận được đơn hàng vận chuyển, đối phương là ai thì không biết. Tóm lại là cái nghề này nhận tiền thì chở hàng kiếm sống, không biết chủ hàng là ai.
Hắn chỉ biết chuyển hàng, còn lại chỉ Vương Bạch ngồi bên ngoài.
Vương Bạch là tên tội phạm bị truy nã, thẩm vấn hắn à, quên đi, cái tên đó ngay cả tên tuổi lẫn nguyên quán của mình còn cực lực phủ nhận, dùng thuật ngữ chuyên ngành là hắn kiên quyết làm kẻ địch nhân dân, đừng hòng hi vọng hắn khuất phục.
Đại án kinh động cục công an Phiên Ngu và Quảng Châu, vật chứng quá nhiều, quá trọng yếu, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới trạm kiểm tra hoạt động, đành phải phối hợp với phương diện hải quan, tăng cường nhân thủ kiểm tra trên đường. Từ trên màn hình nhìn thấy bốn xung quanh hai chiếc xe hàng lớn có vô số cảnh sát bao vây, xe bị chặn lại tới trăm cái, đó là ảnh hưởng liên hoàn, áp lực của cảnh sát giao thông trên đường cao tốc tăng mạnh, phái thêm lực lượng duy trì trật tự.
Có ma túy không?
Cảnh sát tới hiện trường chẳng bận tâm tới ma túy hay không ma túy, bằng vào số súng này đủ bận tối mặt rồi.
Nhưng rốt cuộc có ma túy thật không?
Hứa Bình Thu cũng có chút dao động rồi, đám đồng nghiệp đứng đó chỉ chỏ trạm kiểm tra bàn tán, ông ta liên tục hút thuốc, thói quen này không tốt, làm mấy nữ nhân viên kỹ thuật phía Quảng Đông liên tục nhìn ông ta căm ghét, không khác gì nhìn thứ man di mọi rợ. Lâm Vũ Tịnh phát hiện ra, nhưng cô không dám nhắc, sợ cắt ngang suy nghĩ của Hứa Bình Thu.
“ Lão Hứa, anh lại đây ...” Sở trưởng Lý kéo ông ta ra ngoài cửa, đóng cửa cách tuyệt ánh mắt người khác, đứng ở hành lang không người thấp giọng chất vấn:” Tôi nói này, rốt cuộc là chuyện gì đây, buôn lậu súng hay là ma túy?”
“ Tôi cũng đang hoang mang đây, đám người này là do chúng tôi điều tra vụ án ma túy phát hiện ra, toàn bộ đều dính líu tới đường dây buôn ma túy.” Hứa Bình Thu cười khổ:
“ Cũng đành, dù sao chúng ta cũng không uổng công, bằng vào số súng này cũng là thắng lớn ... Anh không biết tôi lo thế nào, nếu mà cái xe kia không có gì cả thì cái mặt này của tôi không biết dấu vào đâu. Còn nữa, nội gián của anh phát hiện ra tình huống gì rồi?” Nói chúng là hai vụ buôn lậu súng đã là đại án, có thể ăn nói rồi, thái độ sở trưởng Lý vẫn còn tạm được:
Không nghĩ ông ta vẫn chú ý tới chuyện này, Hứa Bình Thu trầm ngâm:” Cậu ta nói là khẳng định có ma túy đang vận chuyển trên đường.”
“ Lại ma túy, tôi sợ các anh rồi đấy.” Sở trưởng Lý ngửa đầu nhìn trời, thấy khó tin:
Hứa Bình Thu cũng có chút bất mãn:” Đấy nhé, các anh đừng trách tôi không thông báo, giờ tôi nói thì các anh cũng có tin đâu.”
“ Anh muốn tôi tin dễ thôi mà, đưa chứng cứ ra, còn có mười mấy tổ vẫn nằm im, sắp một ngày rồi, đến người sắt cũng không chịu được ...”
Đoán chừng ông ta kéo mình ra đây là vì chuyện này, Hứa Bình Thu vội chặn trước:” Sở trưởng Lý, đợi thêm chút nữa, tôi chắc chắn không để họ đợi uổng công.”
Sở trưởng Lý nghiêm túc đánh giá Hứa Bình Thu, tới cái vị trí của ông ta, cho dù là không xuất thân từ người làm cảnh vụ thì cũng không dễ bị qua mặt:” Anh tuy không phải là cấp dưới của tôi, nhưng tôi cũng nghe nói tới danh tiếng của anh rồi, nếu không phải sở trưởng của anh cực lực tiến cử, tôi cũng không dám để anh đảm nhận trọng trách lớn như thế ... Anh cân nhắc cho kỹ, bây giờ rút còn kịp, nhưng muốn tôi lấy cái cớ ‘bảo mật’ với cấp dưới để giúp anh trì hoãn thêm thời gian, chẳng may mà xôi hỏng bỏng không thì anh sẽ bị nung trong lò sắt đấy.”
“ Cám ơn sở trưởng Lý, nhưng tôi vẫn muốn đợi, đây chỉ mà mở màn thôi, kịch chính còn chưa bắt đầu.” Hứa Bình Thu cố gắng trấn định, thế nào cũng phải để bản thân trông giống tự tin mười phần:
Sở trưởng Lý thở ra một hơi dài:” Được, tôi có thể đợi, có điều tôi vẫn bảo lưu ý kiến với kế hoạch của anh.”
Mở cửa tiến sở trưởng Lý quay về phòng hội nghị, Hứa Bình Thu đi qua đi lại ở hành lang, chuyến này chọc giận sạch đồng nghiệp Quảng Đông rồi, nhìn thời gian đã là 21 giờ, theo tính toán của ông ta thời gian chỉ trong vòng nửa tiếng nữa.
Xét lại toàn bộ nguồn tin không chỉ lấy tham chiếu từ "hàng", ông ta thấy mình không sai, chắc chắn giao dịch phải diễn ra trong ngày hôm nay, nếu không đối phương không tốn công yểm hộ như vậy, có giao dịch, nhưng bị che đậy mà thôi.