“ Phú Lão, chúng tôi đã tới rồi ... Tiền thì yên tâm, tiền mặt, lần này xin lỗi, khoản tiền quá lớn lớn, tôi không dám gửi toàn bộ cho các anh ... Các anh còn cần bao lâu? Được, tôi sẽ tới đợi ...”
Cuộc điện thoại gọi đi từ chiếc MPV màu đen, xe đi trên đường cao tốc Kinh Quảng ( Kinh Châu - Quảng Đông), giữ tốc độ đều đặn, người gọi điện thoại vừa cúp máy thì di động bị người bên cạnh lấy đi, hắn chỉ biết cúi đầu.
“ Biểu hiện không tệ, Trương An Như, ngẩng đầu lên đi.” Thiệu Vạn Qua lạnh lùng nói với người đối diện, nam, tuổi chạc tứ tuần, mày rậm mắt to, ăn vận giống nhân sĩ thành đạt, bị bắt giữ bí mật nhiều ngày, giờ cuối cùng cũng dùng tới quân cờ này:” Lát nữa xuống xe giao dịch tỏ ra bình tĩnh chút, đừng để chúng nhìn ra sơ hở ... Chỉ huy cậu ta kiểm hàng, đối phương cũng tới kiểm tiền ... Nếu có nguy hiểm thì nấp sau lưng tôi ... Lấy áo giáp chống đạn cho hắn mặc ...”
Nghi phạm Trương An Như giờ còn biết bảo sao nghe vậy, mặc áo chống đạn lên, nghe thấy có người báo địa điểm nhận hàng.
G45!
....... .............
“ Chú ý, tôi tuyên bố một việc.” Sở trưởng Lý vỗ bàn để người đang xem thu hoạch trạm kiểm tra chú ý, hắng giọng lệnh:” Tắt hình ảnh ở trạm kiểm tra cho tôi, hành động tiếp theo do đồng chí Hứa Bình Thu chỉ huy toàn diện, các đồng chí phối hợp với đồng chí ấy, đổi băng tần thông tin đi.”
Không ít người nhìn Hứa Bình Thu vừa quay về với ánh mắt quái dị, có điều vẫn theo lệnh làm việc, trao đổi mã với nhân viên kỹ thuật tỉnh Sơn Bắc. Ra rồi, đây là mạng lưới truy lùng toàn quốc gọi là Lưới Trời, từ một cái chấm đỏ mở rộng, mở rộng tới quốc lộ, sân bay, dần dần lan tới cao tốc, rồi thu nhỏ tới xe đi trên đường.
Còn có xe nghi phạm sao?
Hứa Bình Thu phát biểu:” Đó là con mồi mà chúng tôi dày công bố trí, kẻ buôn súng và buôn ma túy có liên hệ với nhau, hôm nay cùng xuất hàng, đây là phi vụ lớn. Vũ Tịnh, dự định ở vị trí nào?”
“ Đoạn đường G45.”
“ Chiếu tình hình đoạn đường đó.”
Kỹ thuật viên phía Quảng Đông nhanh chóng lấy ra tư liệu giao thông, một mô hình lập thể xuất hiện trên màn hình, chiếc xe theo dõi ở sau lưng con mồi, chuyện bình thường, đối phương đi theo xem có nguy hiểm không.
Đợi tới nửa năm rồi, Hứa Bình Thu không khỏi hồi hộp, bình ổn ngữ khí quay sang sở trưởng Lý hỏi:” Sở trưởng Lý, bắt đầu được rồi chứ?”
“ Được, giao chỉ huy cho anh.”
“ Điều toàn bộ cảnh sát đường cao tốc, trong vòng 5 phút phải phong tỏa toàn bộ đoạn đường G 45. Tổ 16, tổ 9, tổ 3, tổ 4 tới ba trấn Hoa Kiều, Bắc Hưng, Cao Bình tập hợp, mục tiêu đường cấp trấn, chặn cá lọt lưới. Tổ 7, tổ 4 giữ tốc độ 70 km/h tiến về phía trước chi viện, tổ hàng không cất cánh đi ...”
Bàn phím gõ liên hồi, kỹ thuật viên phụ trách liên lạc phát đi mệnh lệnh, gần như điều động toàn bố lực lượng cảnh sát tới phía bắc Quảng Châu, ngay cả trực thăng cũng bị huy động, đủ biết là án lớn cỡ nào.
Thời gian những lúc thế này trôi đi đặc biệt chậm, dấu đổ nhấp nháy liên hồi, nói lên mục tiêu đã bắt đầu gọi điện, Lâm Vũ Tịnh điều chính máy thông tấn trước mặt, âm thanh truyền ra.
“ Lão Như, phía trước có cầu thang cho người đi bộ, chúng tôi đợi ở dưới, anh xuống nhận hàng đi.”
“ Ở đâu, tôi không thấy?”
“ Đi tiếp đi.”
“ À thấy rồi, người anh em, đường cao tốc, tôi dừng xe thế nào.”
“ Dừng thế nào mặc xác anh, tôi đợi phía dưới.”
Xe mồi và xe mục tiêu gần như đi song song, chừng 3 km xuyên qua vùng trống trải, kế hoạch ban đầu giao dịch ở đường hầm, cầu bắc ngang đều hủy, vệ tinh theo dõi di chuyển về chỗ phát sinh sự việc, lại phải chờ đợi.
“ Giao dịch bắt đầu rồi.” Lâm Vũ Tịnh báo cáo:
“ Xử lý linh hoạt, không được cho một kẻ nào thoát.”
............. ............
“ Sao lại là các anh giao hàng, Ba Thử đâu? Các anh là ai?” Trương An Như nhìn thấy mấy gương mặt lạ liền hơi hoảng hỏi, bốn phía tối om om, chỉ có ánh đèn từ biển báo giao thông, đối phương đỗ ở khoảng đất trống dưới đường cao tốc, cách nhau mấy chục mét, nói chuyện phải lớn tiếng:
“ Anh tới mua hàng hay mua người, Ba ca bảo chúng tôi tới.” Giọng điệu đối phương rất bất thiện:
“ Được được ... Ai thèm quan tâm các anh là ai, có hàng là được.” Trương An Như nhìn cầu thang đi bộ dẫn xuống dưới, hơi chùn chân, hắn không muốn, nhưng tội của hắn là tội đưa ra pháp trường, đây là cơ hội duy nhất hắn giữ mạng:
Thiệu Vạn Qua giả vờ đỡ hắn:” Lão đại, trời tối đi cần thận.”
Gần như áp giải hắn đi xuống, đối phương có một người, một trên xe, hai sau xe, một nghênh tiếp nói gọn lỏn:” Tiền.”
“ Xuống đây.” Trương An Như vẫy tay, bên trên có người xách hai va ly xuống, theo trình tự hỏi:” Hàng đâu?”
Đối phương nhường đường, Trương An Như phất tay để thủ hạ đi kiểm nghiệm, khoang hàng mở ra, bên này cũng mở va ly, đều là tiền, người kiểm chứng trên xe nói:” Đại ca, hàng thật, có thể bắt đầu rồi.”
Đó là tín hiệu giao hẹn trước, Thiệu Vạn Qua lập tức kéo Trương An Như ra sau lưng, nhanh như chớp rút súng quát:” Cảnh sát đây, không được nhúc nhích.”
Đằng sau cũng đồng loạt rút súng hô lớn trấn áp:” Cảnh sát đây, bỏ vũ khí đầu hàng ngay.”
Đối phương sững sờ theo bản năng giơ tay, người cầm tiền chạy tới, dùng súng đập vỡ cửa kính, chĩa vào đầu lái xe, tên sau xe thấy có biến vừa định rút vũ khí thì Thiệu Vạn Qua nổ súng bắn gục một tên, tên còn lại không ngờ sợ tới chui ngay xuống xe, hình cảnh trên xe nổ súng liền hai phát, hắn cuống lên ném súng ra ngoài hô:” Đừng bắn, đừng bắn, tôi đầu hàng.”
Bốn người bị giải quyết chỉ trong tích tắc, tưởng vậy là xong, bỗng nhiên có tiếng động cơ từ trên mặt đường có một chiếc xe lao xuống, Thiệu Vạn Qua không ngờ nghi phạm thả đi cho phía trước chặn đường còn dám quay lại, hét lên: “ Cẩn thận …”
Tiếp ngay đó là súng nổ vang từ hai phía, khoảng cách chỉ còn trăm mét thì chiếc xe kia phanh lại, nghi phạm thò súng ra ngoài cửa sổ bắn liên tục. Hình cảnh ở lại trên đường xông ra, lấy xe yểm hộ bắn trả, Lý Hàng của đội hai vốn là quân nhân xuất ngũ, mở khoang sau lấy ra một khẩu tiểu liên, dẫm lan can đường cao tốc phi thân xuống, một tràng đạn tạch tạch tạch, tức thì áp chế đối phương chui đầu vào xe tránh.
Có lẽ là không ngờ cảnh sát đối chiến dùng tới hỏa lực mạnh như thế, xe kia xoay tròn lùi lại, Lý Hàng vừa mới tiếp đất, thay băng đạn thứ hai, không ngờ phía bên kia ném ra vài thứ gì đó rồi cấp tốc bỏ chạy.
“ Nằm xuống ... Lựu đạn.” Lý Hàng đá đồng đội Triệu Ngang Xuyên vừa thò đầu ra:
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Ba quả lựu đạn, mặt đường hai, phía dưới một, tiếng nổ đinh tai, tai vẫn còn ù ù, Thiệu Vạn Qua ở dưới đất bật dậy, thấy xe hàng bốc cháy, hô lớn "cứu hỏa", không ai trả lời, kệ Trương An Như phía dưới, chạy lên mặt đường dìu Triệu Ngang Xuyên còn đang say xẩm mặt mày, gọi to:” Lý Hàng, Lý Hàng ...”
Triệu Ngang giật mình loạng choạng chạy qua mặt đường còn bốc khỏi, tìm được đồng đội nắm nhũn người ở đó, tay toàn máu tươi:” Lý Hàng, tỉnh lại ... Đội trưởng, đội trưởng ...”
Thiệu Vạn Qua hét lên với bộ đàm:” Gọi trong nhà, có đội viên bị thương ... Trọng thương, mau lên, chúng tôi không có khả năng cứu hộ ...”
“ Đội trưởng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ... Cậu ấy cứ chảy máu ...” Triệu Ngang Xuyên nhìn chiến hữu hơi thở yếu dần, hoảng loạn bật khóc:
“ Lý Hàng, cố lên ... Cố lên, trực thăng sẽ tới ngay ...” Thiệu Vạn Qua ra sức an ủi Lý Hàng đã không còn chút phản ứng nào nhưng đến bản thân cũng không nghẹn giọng nói vào bộ đàm:” Mau, mau lên .... Xử trưởng Hứa, bảo họ mau lên ... Cậu ấy, cậu ấy sắp không trụ được nữa rồi …”
Hai tên nghi phạm bị bắt thấy tình hình như thế, đưa mặt nhìn nhau ra hiệu nhổm dậy định chia đường chạy thì đoàng, mặt đất trước mặt tóe lửa, sợ không dám nhúc nhích nữa.
Thiệu Vạn Qua gần như điên cuồng rống lên: “ Kẻ nào nhúc nhích bắn chết tại chỗ.”
Mấy nghi phạm nằm rạp xuống mặt đường không dám nhúc nhích, người run như cầy sấy, ngay cả mồi nhử Trương An Như cũng đầu gối run lẩy bẩy, đũng quần ướt sũng.