Phạch! Phạch! Phạch! Tiếng máy bay trực thăng truyền tới, tiếp đó đèn pha chiếu sáng mặt đường, một hán tử phương bắc cao lớn đang ra sức vẫy tay, khàn giọng hò hét, người khác ôm một người toàn thân đẫm máu.
Hình ảnh đó truyền về trung tâm chỉ huy, không ít kỹ thuật viên nữ hai tay ôm chặt miệng rơi nước mắt, càng có nhiều người âm thầm chúc phúc cho người cảnh sát không biết tên kia.
Hứa Bình Thu dùng tay lau mạnh qua mặt, tiêu diệt cảm xúc vừa dâng lên, ông ta xưa nay nổi danh thiết diện vô tình, lúc này vẫn bình tĩnh ra lệnh: “ Tổ 7, tổ 4, bất chấp mọi giá chặn được chiếc xe Huyndai đỏ, các tổ chú ý, nghi phạm có súng, lựu đạn, cực kỳ manh động, nếu không thể bắt sống thì tiêu diệt tại chỗ ... Tôi nhắc lại lần nữa ...”
Mệnh lệnh truyền đi, càng thêm nhiều xe cảnh sát tràn tới nơi xảy ra sự cố như thùy triều, nơi đó thành đại dương hai máu xanh đỏ.
Sở trưởng Lý là người đầu tiên đứng dậy, vỗ vai Hứa Bình Thu:” Xong rồi, chúng ta đi đón đồng chí bị thương.”
“ Kẻ cầm đầu chưa sa lưới.” Hứa Bình Thu cứng rắn nói, hai mắt lại có chút thẫn thờ:
“ Hắn không chạy được đâu, có cả nghìn canh sát đang truy đuổi.”
“ Không, không ở trong xe đâu, khả năng là chạy rồi.”
Hứa Bình Thu nói một câu làm ai nấy bất ngờ, còn chưa kịp hòi gì thêm thì mấy thông tấn do Lâm Vũ Tịnh theo dõi lại có tín hiệu.
Biển khơi có khi là một thiếu nữ ôn nhu, dịu dàng tươi đẹp, làm người ta ao ước, nhưng đôi khi lại như sư tử Hà Đông hung dữ, sóng nổi cuồn cuộn, khiến ai nấy khiếp sợ.
Thật không may Dư Tội gặp phải lúc biển khó tính, ngồi trong khoang xuồng máy, hai tay nắm chặt vào mạn xuồng, xuồng lướt đi như bay trên mặt chẳng thấy có tí kích thích khỉ nào, chỉ có con mẹ nó sợ hãi. Sóng liên tục đánh lên người làm y đau rát, nội tạng tưởng chừng như muốn lệch hết vị trí rồi.
Lái xuồng là người của Hứa Bình Thu, từ lúc Tân Khẩu xảy ra chuyện hắn lái xe moto tới, cái xe chạy như đua sinh tử, sau đó đón Dư Tội lên xuồng, tiếp tục dày vò y.
“ Này ... Anh chậm chút được không, vội đi đầu thai đấy à?
“ Dư Tội hét lớn át tiếng động cơ, vừa mở mồ bị ngay một cơn sóng xộc vào miệng, làm y ọe mấy lần, chỗ này nước đen, đến trời cũng đen xì xì:
“ Cố chịu đi, lần đầu ngồi xuồng máy đều chẳng mấy ai dễ chịu.”
“ Con mẹ nó, anh trả thù tôi đấy à?” Dư Tội rút kinh nghiệm rồi, quay đầu sang một bên rồi mới nói, đối phương không phải người lạ, là thằng vương bát đản đã đưa y vào trại giam, sau đó bị Dư Tội lừa lại gần cho hai cước, trong đó một phát vào chỗ hiểm:
“ Đừng nói nữa, gió biển vào miệng càng khó chịu ... Cậu phải cám ơn tôi đấy, khi đó xử trưởng Hứa có mười người, tôi nhìn một cái là trúng cậu ngay ... Vào tù một lần thì cuộc đời cậu hoàn mỹ hơn tuyệt đại đa số rồi ... Tôi muốn mà không cho tôi vào.” Đối phương nói đứt quãng, giọng điệu cố tình trêu tức:
“ Anh ...” Dư Tội định chửi bị một cơn gió mạnh thổi vào họng, thế là lại cúi gục xuống nôn ọe:
Đối phương cười lớn, tăng ga, xuồng chạy càng nhanh, khi tới đêm tiếp cận thuyền buôn lậu trên biển.
........................ ........................
Chiếc Huyndai đỏ lúc này cũng giống thuyền nhỏ giữa cuồng phong bạo vũ, tốc độ xe lên tới 140 rồi 160 km/h ... Không dám lên nữa, tay lái của Tiêu Đào muốn nhũn ra rồi.
Phía sau có đếm không xuể xe cảnh sát hú còi truy đuổi, Hàn Phú Hổ ngồi ở ghế phụ lái thi thoảng chĩa súng ra ngoài bắn vài phát, ý đồ ngăn cản xe truy đuổi áp sát, thi thoảng ném ra một quả lựu đạn, có điều thứ này ở trên đường cao tốc làm bằng bê tông chẳng có mấy sức phá hoại. Xe cảnh sát phía sau cứ giữ khoảng cách an toàn bám theo như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Đi được mười mấy km, Hàn Phú Hổ chợt nhận ra không gặp bất kỳ chiếc xe đi đường nào cả, tức là cách sát đã biết trước giăng lưới rồi, mắt hắn toét ra chĩa súng vào đầu Tiêu Đào:” Thằng chó, có phải mày tiết lộ không?”
“ Phú ca, Phú ca! ... Không, không phải tôi, tôi luôn đi theo anh mà.” Tiêu Đào lặp bắp, tay lái hơi lạc đi thiếu chút nữa thành họa, mồ hôi lạnh sống lưng:
Lúc này người cũng sắp thành dã thú rồi, Hàn Phú Hổ nghi thần nghi quỷ:” Hay là Phó Quốc Sinh?”
“ Không thể nào, địa điểm giao hàng là do chúng ta lâm thời chỉ định, anh ấy không biết.” Tiêu Đào líu lưỡi:
“ Vậy ... Thì ... Là ... Đứa ... Nào?” Hàn Phú Hồ thành hổ điên, không cam lòng chết một cách hồ đồ như thế, thò súng ra ngoài bắn một tràng hết cả băng đạn, bất thình linh xe phanh gấp, nổi giận quay sang định đánh Tiêu Đào, nhưng toàn thân tức thì đóng băng:
Xe gần như lao ra khỏi lan can chắn đường, mà phía trước là hàng xe cảnh sát dài tới nửa km, đang lặng lẽ chờ đợi, chỉ có ánh đèn hai màu xanh đỏ loang loáng trong đêm chưa bao giờ khiến người ta kinh sợ như vậy, nhuộm bốn xung quanh thành màu tuyệt địa.
Trên trời có tiếng trực thăng, ánh đèn cao áp chiếu xuống làm người ở trong xe cũng chịu nổi đưa tay che mắt, dù có bản linh thăng thiên nhập địa cũng chịu rồi.
“ Gào ...” Hàn Phú Hổ điên rồi, điên thật rồi, mở cửa nấp sau cửa xe bắn liên tục, quay đầu hét lên với đồng bọn:” Cớm, đằng nào cũng chết, liều thôi.”
“ Lão tử cũng chán sống rồi.”
Hai cánh cửa xe đồng thời bật mở, một tên đồng bọn kích động tới gân nổi chằng chịt, rút chốt toàn lực ném lựu đạn ra, không ngờ trong cảnh sát có cao thủ, mấy tiếng súng kỳ quái vang lên, quả lựu đạn đang bay giữa không trung như bị bàn tay vô hình chụp lấy, nổ uỳnh!
Hết rồi, Hàn Phú Hổ nhũn như bún, muốn điên cũng không điên nổi nữa, không biết có bao nhiêu khẩu súng đang chĩa vào hắn, sở dĩ không bắn là vì đợi bắt sống mà thôi.
Cách đó 100 mét, bắn tỉa nhìn qua ống nhòm ban đêm theo dõi nhất cửa nhất động của ba nghi phạm, bình tĩnh mà lạnh lùng báo:” Đã khóa mục tiêu.”
Tỉ lệ tội phạm ngày càng cao, tính chất ngày càng nghiêm trọng, tố chất cảnh sát cũng phải cao lên theo, ngay cả lực lượng đặc cảnh chống khủng bố không tùy tiện sử dụng cũng được gọi tới.
Chỉ huy hiện trượng nói qua loa phóng thanh, không có chút sắc thái tình cảm nào:” Cho các người mười giây, giao nộp vũ khí đầu hàng ... Bắt đâu .... 10 ... 9 ... 8 ....”
Âm thanh phóng đại lạnh như dùi đâm tin, mấy khẩu súng nhô ra ở cửa sổ xe thụt vào.
“ 7 ... 6... 5 ...”
Bốn xung quanh chỉ có tiếng đếm số đều đặn, chưa đếm được một nửa Tiêu Đào đã không chịu nổi lực vô hình kinh khủng đó, tim đập muốn vỡ tung, ném vũ khí bò ra, dơ cao hai tay:” Đầu hàng, đừng bắn, tôi đầu hàng ...”
Tên phía sau rống lên tức giận giơ súng chĩa vào lưng Tiêu Đào, đoàng đoàn hai phát, Tiêu Đào đổ gục xuống đường, cùng lúc đó một viên đạn cũng xuyên qua trán, hắn giữ nguyên tư thế bắn ...
Hàn Phú Hổ nhìn người anh em thân thiết chết ngay trước mặt, tay run tới cầm súng không vũng nữa.
“ 4 ... 3 ... 2...”
Nhịp độ đếm không thay đổi, trong giây phút cuối cùng, Hàn Phú Hổ nhắm mắt, cắn môi tới bật máu, dí súng vào thái dương, trước mắt loáng qua một hình ảnh làm hắn lưu luyến nhân gian, tự biết dù là mình điên cuồng lần cuối hay buông súng đầu hàng thì đợi hắn chỉ có một kết quả, lấy điện thoại bấm số, ôn nhu nói:” Gia Văn, mau đi đi, đừng về nữa ...”
Đoàng!
Bốn bề tích tắc im lặng.
Chiếc di động rơi bên cạnh vẫn truyền ra tiếng nói kinh hoàng:” Phú ca, Phú ca ... Anh làm sao rồi ... Phú ca ...”
Năm phút sau bộ chỉ huy nhận được tin, bắn chết tại chỗ một tên, một sợ tội tự sát, còn một thì trọng thương ...