Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 204 - Q3 - Chương 009: Cảnh Sát Và Nữ Tặc. (1)

Q3 - Chương 009: Cảnh sát và nữ tặc. (1) Q3 - Chương 009: Cảnh sát và nữ tặc. (1)

Nắng thu phương bắc dù gắt cũng không chiếu qua nổi tán cây rậm rạp trong sân, từng cơn gió nhẹ hiu hiu thổi, mọi người đã đi hết, trong đội quay lại cảnh yên tĩnh vắng vẻ thường thấy. Tường quét vôi vàng loang lổ rêu, cây cổ thụ, tường cao, nơi này cứ như viện dưỡng lão chứ chẳng giống đơn vị cảnh sát. Nà thực sự cũng là thế, ai bị đưa tới cái đơn vị này, cơ bản cũng là nơi dưỡng lão luôn rồi, ai bị ném vào đây coi như xác định là thăng tiến không nổi, bởi thế mà bớt đi bon chen, tạo ra bầu không khí làm việc thoải mái hài hòa đầy tình người mà ít đơn vị cảnh sát nào có được.

Cẩu Vĩnh Cường xong việc đuổi theo ngăn Lưu Tinh Tinh đang định lên lầu lại:” Đội trưởng, đợi đã, tôi có việc này.”

Không hổ danh đội trưởng, nhìn bề ngoài thì thô hào, Lưu Tinh Tinh cũng tinh ý lắm, nhìn sắt mặt đội phó một cái, hỏi ngay:” Vì chuyện ba người kia hả?”

“ Chúng ta vốn không đủ nhân lực, chất lượng cũng chẳng cao, khó khăn lắm mới được cấp cho ba người được đào tạo qua trường lớp tử tế, đáng lẽ phải giao mấy đội viên lâu năm có kinh nghiệm phong phú chỉ dẫn chứ. Tôi thấy ba chàng trai đó đều không tệ đâu, đều hoạt bát lắm, một hai tháng là xuất sư được ngay. Vậy mà anh lại để họ đi với nhau, không biết ngày tháng nào mới thực sự làm được việc, thế không phải lãng phí à.” Đội phó không tán đồng cách bố trí của đội trưởng rồi:

“ Chuyện này anh không hỏi tôi cũng nói.” Lưu Tinh Tinh khoác vai Cẩu Vĩnh Cường hạ thấp giọng:” Đây là người mà xử trưởng Hứa thông qua phòng nhân sự của cục an bài, cả ba không phải thực tập đã chuyển chính chức, anh nghĩ người như thế mà lại ở lại cái miếu nhỏ của chúng ta à? Chẳng qua là muốn kiếm bàn đạp cơ sở nhảy lên cục hoặc sở thôi, chỗ nào quá độ nhàn như chỗ chúng ta không?”

Cẩu Vĩnh Cường không tin lắm, nếu đi cơ sở dát vàng lý lịch thì thiếu gì đơn vị tốt, tội gì đến viện dưỡng lão này:” Đó là anh suy đoán ý đồ lãnh đạo, lỡ không phải thì sao?”

“ Lại đây tôi nói cho mà nghe.” Lưu Tinh Tinh thần bí kéo anh Cường đi:” Chính xử trưởng Hứa dặn, đó là gạt họ sang lề, để họ chán tới phải trở về ... Có biết Dư Tội là ai không?”

“ Là ai? Thân thích lãnh đạo sao?”

“ Kỳ thực tôi không rõ, nhưng mà chắc chắn không tầm thường, tới cục trưởng cục chống ma túy còn gọi điện hỏi tình hình cậu ta. Tôi đoán chừng chú nhóc này ương bướng cứng đầu, lãnh đạo cố ý đưa xuống chỗ chúng ta để mài bớt góc cạnh, sớm muộn gì cũng về thôi. Khả năng là tiểu bối trong nhà lãnh đạo nào đó thật đấy.”

Cũng phải, người được hai vị xử trưởng quan tâm, ai lại đi lăn lộn bắt trộm với mấy hiệp cảnh, đội phó lắc đầu bỏ đi, kỳ thực hắn khá có thiện cảm với ba người kia, thấy họ có tiềm năng, ai ngờ chỉ đi dát vàng lý lịch, thật thất vọng.

Đội trưởng Lưu về phòng, rót cốc nước lọc, bật máy vi tính, thông thường thì tới trưa mới có trộm cắp được đưa về, đại đa số còn chưa đủ tạm giam trị an, tịch thu số tài sản trộm được, đấm đá một trận, giáo dục, nộp phạt, sau đó là đá đít đuổi đi, tha chúng lại trộm, nên mai có khi lại bắt.

Công tác của họ là thế đấy, một cái vòng tròn quái ác, hắn làm hai mấy năm rồi, chẳng có gì thay đổi.

Nhưng mà hôm nay có chút thay đổi, di động đổ chuông, thấy là số xử trưởng Hứa, vội vàng nhấc máy, khách khí nói:” Xử trưởng Hứa, tôi là Lý Tinh Tinh, xử trưởng cứ nói ạ.”

“ Báo cáo tình hình gần đây của họ xem, có gây họa gì không? Làm việc thế nào?” Giọng Hứa Bình Thu trong điện thoại rất ôn hòa:

“ Rất tốt ạ, kỷ luật cao, có lòng cầu tiến, ham học hỏi, quan hệ với các đồng chí hài hòa, học viên trường cảnh sát dạy ra, đúng là tố chất cực cao.” Lý Tinh Tinh tuôn ra một tràng lời khen ngợi, lấy lòng cấp trên:

Ai ngờ vỗ mông ngựa lại mò nhầm dái ngựa, Hứa Bình Thu mắng:” Đừng bày trò này với tôi, nói ngược lại tôi còn tin hơn đấy, cậu không cần kiêng kỵ là người tôi đưa xuống, tôi nhấn mạnh. Đội trưởng Lưu, tôi thấy bỏ chúng bên lề thế là đủ rồi, giờ giúp tôi luyện chúng, mạnh tay vào, luyện cho chúng không chịu nổi phải bỏ chạy, tôi nợ cậu.”

“ Dạ, dạ, dạ.” Mồm thì liên tục vâng dạ, nhưng Lưu Tinh Tinh cúp điện thoại rồi mà không hiểu gì:

Chuyện này rốt cuộc là sao?

……………….. ……………….

“ Các anh đoán xem, hai cái nghề cổ xưa nhất thế giới này là gì?” Trời nắng trang trang, Dư Tội mồ hôi mồ kê nhễ nhại thi thoảng chảy cả vào miệng mằn mặn, y dị ứng với trời nắng, ghét cái cảm giác chả làm gì mà người cũng dính nhớp nháp, nhưng vẫn kiên trì ngồi ở lề đường hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm người đi đường qua lại muôn hình muôn vẻ:

“ Là cái gì?” Thử Tiêu áp chai coca lạnh vào má, mắt lờ đờ cá chết, lười nhác hỏi, mặt trời gay gắt, lang thang ngoài đường giờ này không dễ chịu tí nào, cái nắng cuối thu làm cười ta muốn ung đầu:

“ Có gì mới mẻ đâu, trộm cắp và kỹ nữ chứ cái gì.” Câu hỏi không khó, Lý Nhị Đông chẳng nghĩ cũng đáp được:

“ Vậy anh có biết điểm chung của hai nghề này là gì không?”

Đi mấy tiếng rồi mà chưa được việc gì, hai người kia tinh thần sa sút, chẳng buồn hưởng ứng lời Dư Tội.

“ Đều dùng bộ phận cơ thể kiếm tiền, đều bị chỉ trích, đều bị chế nhạo bởi cái gọi là đạo đức.” Dư Tội cũng chẳng quan tâm tới người khác, vẫn tay chống cằm nhìn ra đường phố, tự nói một mình: “ Nhưng sau này lại có những mỹ từ miêu tả công việc này, phong trần giai nhân, phố hoa ngõ liễu, chốn phong nguyệt, điều này biểu thị con người dấu dấu diếm diếm tán thưởng kỹ nữ. Hay trộm hương lấy ngọc, trộm sách không tính trộm, đều là khao khát với kỹ năng trộm này. Do đó có thể thấy nhân tính vốn độc ác.”

Hai người kia nhìn nhau, chẳng hiểu hôm nay Dư Tội ăn phải thứ gì mà đi cảm khái phát biểu tràng quái luận như thế.

“ Lão Nhị thì tôi không nói, còn anh Thử Tiêu, có phải Tế muội tử phục vụ anh thoải mái quá rồi không, từ khi nào mà anh đôi mất tính nhạy bén như thế.” Dư Tội chỉ tay một nhóm người phía trước cửa hàng bách hóa:” Hướng mười một giờ, tôi thấy một tên ... tuần qua tôi đã ghi nhớ hết các góc chết giám sát giao thông ở con đường này rồi, đây là địa điểm ra tay tốt nhất, ngồi đây rình hiệu quả gấp trăm lần lang thang khắp nơi.”

Thử Tiêu một lời đánh thức người trong mộng, nhảy bật dậy, xong rồi, đối phương đã ra tay thành công, vội vàng đuổi theo, mồm thì không khỏi kinh ngạc la hét: “ Vãi, cái ví, cái ví kia vốn ở trong tay người khác, giờ chuyển chủ rồi, ra tay lúc nào mà nhanh thế … oa, trộm gì mà ngực nở mông cong thế kia ... Lão Nhị, nhìn nữ nhân mặc áo trắng , đeo kính râm, đang đổi khăn choàng đấy, oa, khăn choàng hai màu khác nhau, thay một cái là ấn tượng khác hẳn ... đúng là thủ đoạn của bọn bất chính rồi, nhanh nhanh không cô ta phi tang vật chứng …”

“ Bắt mau, thẩm vấn nữ tặc mới thú vị.” Lý Nhị Đông đứng bật dậy đuổi theo Thử Tiêu, chưa gì người nóng hầm hập:

“ Khoan đã.” Dư Tội tóm vội lấy hai thằng thấy nữ nhân là mờ mắt, xuỵt khẽ một tiếng, bảo im lặng đi theo mình, ba người chia nhau tạo thành hình tam giác chiến thuật, vừa bao vây mục tiêu vừa là để phối hợp với nhau:

Tên trộm này, nhất định phải bắt.

Bình Luận (0)
Comment