Lúc này nữ nhân đeo kính râm đứng dựa vào nhà chờ xe bus, mắt quan sát từ phía, khuôn mặt trắng trẻo, mũi hếch xinh xinh, cùng với vóc dáng yểu điệu. Trẻ lắm trông tựa nữ sinh đại học, giống như đang có chuyện gấp gì đó, đứng ngồi không yên, khiến người ta muốn đưa tay giúp đỡ, trông thế nào cũng không giống nữ tặc.
Hành động rồi, giống như sốt ruột không đợi được xe nữa, cất bước bỏ đi, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông bám theo đằng xa, nhìn từ góc độ người ngoài, người ta giống mỹ nữ nhà lành, Dư Tội đang ngày một tới gần giống như tên trộm ý đồ bất chính có ý đồ với con gái nhà người ta.
Nhìn xa đã thấy không tệ, tới gần càng khẳng định đây chắc chắn là một mỹ nữ, còn là mỹ nữ có cấp bậc nữa.
Quần ngắn trễ cạp vừa vặn ôm sát lấy đùi, toát lên sự mềm mại mà săn chắc, áo hai giây mỏng xanh lơ, chiếc khăn quấn cổ che đi bờ vai trần, xăng đan gợi cảm, tỉ lệ quay đầu cực cao, cho dù là nữ giới cũng không khỏi hâm mộ liếc mắt nhìn.
Dư Tội thì khỏi nói rồi, trái tim tưởng chừng phất phới cùng chiếc khăn buộc hờ trên vai, mỗi bước chân kéo căng quần làm cặp mông tròn vành vạch đập vào tầm mắt, không biết lần thứ mấy nhìn suốt từ chân lên đầu mỹ nữ. Dếu không phải đeo kính râm, nếu không phải trời nóng bức, tỉ lệ quay đầu phải tới 99%, y dám khẳng định điều đó chỉ có mỹ nữ mới có bước chân tự tin thế kia.
Về lý luận mà nói, tất cả bọn trộm phải tránh gây chú ý, tốt nhất là tướng mạo cực kỳ bình thường như y, vậy mà cô gái này lại nổi bật tới làm người ta nhìn một cái khó quên.
Nhưng đây là một nữ tặc, không chỉ y mà cả Thử Tiêu cũng nhìn thấy rồi, nữ tặc này thò tay vào túi xách một cô gái khác, lấy đi cái ví đỏ, chỉ một thoáng qua mà thôi, giờ không cách nào xác định tang vật có trên người cô ta hay không, nhưng Dư Tội dám khẳng định, bằng vào kỹ thuật như thế, chắc chắn không thỏa mãn với một cái ví tiền.
Thủ pháp hình như còn cao minh hơn Lông Ngắn, ít nhất Dư Tội không xác định được là tang vật đã bị ném đi hay là còn ở trên người, y cũng không nhìn ra dấu ở vị trí nào.
Dư Tội rất cẩn thận, cho nên mới không để hai người kia ra tay bắt, lặng lẽ theo sau lưng cô ta, chú ý tới từng chi tiết nhỏ, đề phòng nữ tặc này ném ví tiền rỗng vào thùng rác. Nhưng lạ quá, không thấy, Dư Tội đảo mắt xung quanh, xem cô ta có đồng đội không.
Bọn trộm đúng là không dễ bắt, bắt sớm tất nhiên không được, muộn thì chúng sẽ phi tang tang vật. Chỉ có cái tích tắc chúng đưa tay ra, bắt ngay tại trận mới là hoàn mỹ nhất, đó là điều quy định trên tài liệu giáo dục của đội chống trộm cắp.
Cứ thong thả đi về phía trước, y nhìn thấy mỹ nữ bước chậm lại, phía trước cô ta là hiệu trang sức Vương Đại Sinh, thế này mới đúng, cô ta là cao thủ phải chọn mục tiêu giá trị xứng tầm, nữ nhân mất tiền khi nãy cũng từ trên chiếc BMW bước xuống, cái ví giá trị chắc không hề nhỏ.
Thấy rồi, trong hiệu trang sức có một đôi nam nữ nói cười đi ra, có vẻ là cặp vợ chồng, mỹ nữ bước nhanh hơn một chút, cặp vợ chồng đang đi trên con đường vắt chéo nhau.
Cô ta sắp ra tay, Dư Tội cũng bước nhanh hơn, y cũng rất hứng thú muốn biết một người trình độ cao tới mức nào mới lớn gan trắng trợn ăn trộm giữa ban ngày ban mặt?
Ở nhà giam y được nghe kể vô số loại phương thức phạm tội khó tin mà trong sách không có, dù sao chỉ là nghe thôi, giờ sắp chứng kiến rồi, hứng thú đó còn lớn hơn cả chuyện bắt trộm.
Vù ... Cái khăn choàng trên vai mỹ nữ không gió mà bay đi, tới gần cặp vợ chồng kia, "à" một tiếng, bước chân loạng choạng, giống bị trẹo chân, ví tiền màu đỏ rơi xuống đất, khăn choàng bay lên, mỹ nữ đáng thương thì sắp ngã.
“ Cẩn thận.” Nữ mục tiêu kêu lên, đỡ cô ta, nữ tặc nhăn mặt vị đau đớn, cớm ơn một câu, nam mục tiêu rất ga lăng chạy đuổi theo chiếc khăn quàng kia, nhảy lên nhặt về cho mỹ nữ, nữ mục tiêu cúi xuống nhặt cái ví. Từ góc độ của Dư Tội không nhìn thấy nữ tặc ra tay hay chưa, lấy cái gì.
Cô ta thành công rồi sao? Dư Tội dậm chân, giờ chỉ muốn bay ngay vào tù thỉnh giáo Lông Ngắn.
“ Cám ơn anh, cám ơn chị ...” Mỹ nữ cúi mình cám ơn, bờ vai trần trắng trẻo lộ ra ngoài, đồng thời động tác cúi mình kia chắc chắn là lộ ra không ít cảnh xuân trước ngực, làm nam nhân kia đưa mắt nhìn tới đờ đẫn:
Nữ mục tiêu hiển nhiên là nổi cơn ghen, tay kín đáo nhéo hông nam nhân, nói một câu "không có gì" kéo nam nhân kia đi lên xe. Tích tắc quay người, mỹ nữ bước nhanh, nào giống bị trẹo chân.
"Thành công rồi!"
Dư Tội khẳng định, song lại vò đầu bứt tai, vì y hoàn toàn không nhìn thấy nữ tặc trộm đồ lúc nào, càng không biết trộm cái gì. Nữ mục tiêu vẫn khoác túi, hay trộm của nam tiêu? Không giống, hai người họ tựa hồ không tiếp xúc, Dư Tội ra hiệu Thử Tiêu và Lý Nhị Đông chặn xe, còn mình đi tới nắm tay mỹ nữ kéo mạnh.
“ Á, làm gì thế?” Mỹ nữ giật mình quay đầu, tới gần mới nhận ra, tuổi còn nhỏ hơn tưởng tượng, tối đa cỡ sinh viên ra trường như bọn họ thôi:
“ Trộm gì thế, theo dõi bao lâu, lấy được rồi chứ?” Dư Tội mỉm cười, một tay giơ còng ra:
“ Em có lấy gì đâu, anh cảnh sát ơi, anh có nhìn nhầm không?” Mỹ nữ giọng hơi khàn nghe khá lại tai, có phần oan ức tội nghiệp nói:
“ Cô giả vờ giỏi lắm, nhưng có sơ hở, khi bị một nam nhân lạ đột ngột bắt lấy, không bình tĩnh như vậy đâu, thế nên tôi càng chắc chắn cô là trộm ... Giỏi lắm, cả thứ trộm được cũng đem dùng làm đạo cụ. Đánh cược nhé, cô không biết bên trong ví có gì.” Dư Tội cười tươi, thấy mỹ nữ đổi sắc mặt, tay y nắm càng chặt hơn, cổ tay nhỏ nhắn mềm tựa không xương, thực sự là không muốn buông tý nào:
“ Anh sẽ hối hận vì bắt tôi.” Mỹ nữ đổi thái độ, đưa tay như muốn gỡ kính râm:
Chớp mắt Dư Tội đưa tay lấy kính râm của cô ta trước:” Mỹ nữ, cô đừng ép tôi mạnh tay, đây là lần đầu tôi bắt trộm, chúc mừng cô thành lần đầu của tôi.”
Động tác tháo kính của Dư Tội nhanh nhẹ nhàng làm mỹ nữ không kịp có bất kỳ phản ứng nào.
Quả nhiên phải xinh đẹp hơn , khuôn mặt vốn tinh xảo tức thì tăng thêm ba phần khí chất nữa, đôi mắt sáng long lanh như nước hồ thu với làn mi dài như mỏng, làn da trắng tựa bạch ngọc mang tới một cảm giác thuần khiết không tả, Dư Tội gật gù tán thưởng: “ Thẳng thắn mà nói thì tôi cũng không muốn còng tay mộ tiểu mỹ nữ yểu điệu thế này đâu. Đồng đội tôi ở phía sau, cô có đồng bọn không, gọi ra chơi.”
“ Bằng vào anh à, không cần.” Tiểu mỹ nữ vùng tay, đúng là có thủ đoạn, tay như con cá chạch trơn trượt muốn thoát ra, Dư Tội có đề phòng vẫn nắm lấy, ai ngờ đó là động tác giả, tay còn lại vung lên, chát", la chói tai:” Buông tôi ra, đồ lưu manh.”
“ Muốn giở trò à ... tôi là cảnh sát đây.” Một cái tát rát mặt, bị lừa làm Dư Tội càng nóng mặt hơn, giơ phù hiệu với mấy nam thanh niên bị mỹ nữ dụ tới:
Chát, lại cái tát nữ, mỹ nữ ra tay rất độc đáo làm Dư Tội không sao né được, bặm môi dưới khóc lóc:” Cảnh sát thì sao nào, cảnh sát thì có thể nuôi vợ bé à, anh đã có nữ nhân bên ngoài rồi, còn về tìm tôi làm cái gì nữa ... Đồ lưu manh, lừa đảo, cả đời này tôi không tha thứ cho anh.”