Quá thật Dư Tội nghe mỹ nữ thốt ra những lời như tan nát trái tim kia còn phải động lòng, một thoáng thất thần khiến tiểu mỹ nữ nước mắt ướt mi chiếm ưu thế dư luận, mấy nam tử quanh đó đều nhìn Dư Tội với ánh mắt bất thiện. Thời buổi này thanh danh cảnh sát chẳng dễ nghe, ai cũng ba phần sợ, bảy phần ghét, càng tin tưởng mỹ nữ.
“ Nghe tôi nói ...”
Chát!
“ Anh còn muốn nói gì nữa, anh lừa tôi chưa đủ sao, anh nói anh sẽ cưới tôi, sẽ yêu tôi cả đời, tôi ngây thơ tin anh, trao hết mọi thứ cho anh ... Vậy mà anh, tôi tận mắt thấy anh ở bên cô ta, anh vẫn muốn lừa tôi ... Lừa dối, tất cả chỉ là lừa dối ... Buông tôi ra, tôi không tin anh nữa ... Tôi hận anh hết đời.”
Mỹ nữ vừa khóc vừa vùng vẫy, giày cao gót đúng là vũ khí giết người, Dư Tội bị dẫm một cái, đau đớn buông tay.
Tức thì có thanh niên hai mấy đi tới đẩy vai y một cái:” Quá đáng lắm rồi, cảnh sát bây giờ sao toàn như thế?”
“ Chứ còn gì nữa, thứ không có giới hạn nhất chính là cảnh sát đấy.”
“ Cô gái, đi đi, đừng để loại mồm mép ngọt xớt này lừa nữa.” Bác gái qua đường cũng vào can thiệp, giang tay chắn trước mặt nữ tặc:
Dư Tội kệ xung quanh chỉ trích, vẫn vươn tay ra tóm lấy nữ tặc, không ngờ cô tra trở tay cào một phát, cánh tay huấn luyện kỹ thuật trộm cắp không phải đùa, bắt trượt đã đành, mặt còn đau đớn, ngay lập tức trúng thêm cú đá vào ông khuyển quỵ xuống.
“ Anh cút đi, tôi không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa.” Tiểu mỹ nữ òa khóc ôm mặt chạy:
“ Bắt lấy, cô ta là trộm đấy.”
Dư Tội vừa nhịn đau hô lên, không ngờ ở sau có người cầm vật cứng đập vào đầu, đầu óc váng vất ngã khuỵu xuống, lòng thầm hô không xong rồi, cố ngước mắt nhìn chỉ thấy đống chân cẳng che hết. Người xung quanh đều thấy đáng đời, thanh niên trẻ còn nhổ phỉ nước bọt lên người y, sau đó là chân đấm tay đá, dẫm lên cả phù hiệu cảnh sát của Dư Tội rồi bỏ chạy.
Người bàng quan chẳng thấy có gì sai, chỉ trò chửi bới, không ai giúp.
Thời buổi này tới ông già bị ngã còn chẳng ai giúp, uống hồ là một tên cảnh sát nuôi vợ bé.
Lý Nhị Đông chậm chạp chạy tới nơi thì quá muộn rồi, giơ phù hiệu đuổi người khác, khuôn mặt tội phạm của hắn tác dụng dọn đường khác tốt, người xung quanh lảng đi hết. Hắn vội vàng đỗ Dư Tội lên, y kêu đau đớn ngã xuống, té ra là cẳng chân đâm một lưỡi dao mảnh, hắn nhổ ra, may không sâu, không sợ bị đứt gân như chuyện đội trưởng kể.
Thử Tiêu thở hồn hển, hắn không dám tới, biết là trộm, nhưng mà chuyện xảy ra sau đó mới nhận ra không phải trộm bình thường, từ xa dùng di động chụp mấy bức ảnh.
Hai người dìu Dư Tội, đuổi người dân đi, thảm hại vô cùng, má thì sưng, má thì bị cào, vừa sờ thấy máu, lửa giận ngùn ngụt:” Các anh làm cái gì vậy hả, sao không tới giúp tôi?”
“ Tôi còn tưởng cậu muốn trêu ghẹo tiểu mỹ nữ, ai tới phá đám làm gì? Ai mà nghĩ cậu lại không đối phó được một cô bé chứ.” Thử Tiêu mặt nhăn nhó oan ức, cứ nghĩ Dư Nhi bắt được thóp định giở trò với tiểu mỹ nữ, sau đó nhận ra không phải thì dư luận đổi chiều, đám đông giận giữ như thế, ai dại gì tới chuốc họa vào thân nên mới lề mề như vậy:
Chuyện này càng nói chỉ càn mất mặt, đúng là lỗi của mình, quay sang Lý Nhị Đông:” Còn anh, chặn được nạn nhân không?”
Lý Nhị Đông càng giận hơn:” Chặn cái gì mà chặn ... Tôi vừa lên tiếng gọi, ai ngờ bọn họ đạp ga phóng đi, thiếu chút nữa đâm phải tôi, đoán chừng còn nghĩ tôi là thổ phỉ.”
“ Xong rồi, thế này còn mặt mũi nào mà về, không bắt được trộm, còn bị trộm đánh.” Thử Tiêu miệng méo xẹo, có điều vẫn biết an ủi Dư Tội:” Đừng lo Dư Nhi, tôi chụp ảnh lại rồi, về bảo anh em đội hai tóm cô ta ...”
Vừa nói định mang di động ra khoe, tích tắc mặt tái mét:” Í, đâu mất rồi.”
Lý Nhị Đông và Dư Tội mặt cứng đờ, thôi xong, chuyến này mất mặt lớn.
Quả nhiên thấy Thử Tiêu lộn trái túi quần thủng ra, di động không cánh mà bay.
Nữ tặc sải bước rất nhanh, nhanh chóng lẩn vào cái ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải lên tục, tới khi khẳng định không ai theo dõi mới xác định phương hướng, khi rời khỏi ngõ đã xuất hiện ở phố Người Hồ.
Đưa tay ôm bầu ngực vẫn còn đập loạn xạ, chặn một chiếc taxi, báo địa điểm, trong xe nhanh chóng chỉnh lý đồ đạc, trong ví đó có nắm tiền, cuộn trọn lại, hạ cửa kính xuống, thả ví xuống đường ngay cả lái xe cũng không nhận ra.
Cất tiền đi, tay sờ qua khe ngực, chiếc mặt dây chuyền xuất hiện, bằng vào cảm giác ở tây là cô ta nhận ra được hàng thật, không lấy ra ngoài, thúc giục lái xe đi nhanh hơn. Tới Quảng trường Trung Tây, mỹ nữ buộc khăn quảng cổ bên hông, tức thì biến thành phong cách khác hoàn toàn, từ hiền dịu đơn thuần thành cá tính.
Quần áo nữ nhân chẳng qua là vài mảnh vải, quan trọng ở chỗ phối hợp, từ mỹ nữ động lòng người liền biến thành em gái nhỏ tay cầm que kem dạo mát, đứng bên suối phun ở quảng trường.
Không bao lâu sau có hai nam thanh niên tới gần, một trong đó lấy di động ra: “ Tuệ Tuệ, đồng bọn của tên đó chụp ảnh em, anh lấy rồi.”
“ Làm tốt lắm.” Tiểu mỹ nữ cầm di động xem, một chiếc Nokia, mắng "quỷ nghèo", tay thoăn thoắt tháo điện thoại ra, ném xuống cống qua khe rào sắt, nói với hai thanh niên kia:” Chúng bám theo từ khi nào, sao các anh không cảnh cáo?”
“ Anh cũng không ...” Nam thanh niên chưa nói hết bắt gặp ánh mắt tức giận của mỹ nữ, vội im re, trông chừng mà không phát hiện nguy hiểm là đại kỵ:
Người tóc dài dáng cao nói đỡ: “ Em đừng trách Thần Thần, tên đó không vừa đâu, khi hắn bắt em thì anh mới phát hiện, lúc đó muộn rồi.”
“ Đội chống trộm cắp từ khi nào lại có cao thủ như thế, sao y có thể phát hiện ra em.” Tiểu mỹ nữ nhớ lại, dùng khăn choàng thu hút nam nhân, sau đó nhân lúc nữ nhân cúi xuống cởi dây chuyền, rồi cố ý khiêu khích nam nhân khiến nữ nhân kia ghen kéo hắn đi, nhẹ nhàng thoát thân, đâu có sơ hở:
Nếu vậy thì bị theo dõi từ trước rồi.
Nghĩ tới đó tiểu mỹ nữ nghiêm giọng nói:” Không thể quay lại khu vực đó nữa.”
“ Tuệ Tệ, không nghiêm trọng tới mức đó chứ, có khi thằng đó quay về còn chẳng dám nói ra. Hai đồng đội của y, nhìn một cái là biết người mới, kém hơn cả đội chống trộm cắp, làm gì nổi chúng ta.” Tên tóc dài nói:
“ Em cũng không biết, có điều ánh mắt y làm em hơi sợ, lần đầu tiên thất thủ, thiếu chút nữa thì bị bắt rồi.” Tiểu mỹ nữ rùng mình, cái khuôn mặt để lại ấn tượng khá mơ hồ kia không biết ở chỗ nào lại khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi, đúng, là đôi mắt, tuy cô cũng không miêu tả nổi, nhưng loại người này nếu bị thua thiệt, thế nào cũng điên cuồng báo thù, ném đồ cho hai người kia: “ Mau xử lý đi, cha cần tiền gấp, các anh đừng chạy lung tung, cẩn thận không bao giờ thừa, người đó không đơn giản.”
Nói xong bỏ đi ngay, hai trợ thủ vẫn ngất ngây nhìn theo bóng hình xinh đẹp, lòng lấy làm lạ, cô gái này bao giờ biết sợ đâu.
Đường phố nhốn nháo khi sắc trời tối dẫn từ từ khôi phục yên tĩnh.
Nhưng đồn cảnh sát đường Ổ Thành không yên tĩnh được, hôm nay có vụ án đau đầu, đôi vợ chồng tới báo án, đánh mất dây chuyền ở cửa hiệu trang sức Vương Đại Sinh, giá trị 88888 đồng, người vợ trách chồng mải nhìn nữ nhân, chồng trách vợ không cẩn thận, cảnh sát nghe hai vợ chồng họ cãi nhau mà đầu óc muốn nổ tung.
Cùng lúc đó Thử Tiêu và Lý Nhị Đông về đơn vị, Dư Tội mặt bị cào, không dám về, chỉ hai người họ xấu hổ quay về.