Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 208 - Q3 - Chương 013: Bạn Xấu Tới Nhà. (2)

Q3 - Chương 013: Bạn xấu tới nhà. (2) Q3 - Chương 013: Bạn xấu tới nhà. (2)

Chu Văn Quyên cười khúc khích, cô trước kia lúc nào cũng lủi thủi một mình chẳng có bạn bè gì, đi học không sao, chứ ra làm việc rồi, ở trong tập thể nhận ra chuyện này là không tốt, cần hòa đồng hơn, đang tích cực hòa nhập.

Cũng may, đám bạn học vô sỉ này không khách khí, Chu Văn Quyên bớt được không ít ngại ngùng, đi lấy mấy cái cốc nhựa trên bàn, mở chai nước ngọt chia từng người. Đám còn lại càng trực tiếp, chỗ ngồi không đủ, lấy luôn chiếu trên giường của Dư Tội trải xuống sàn, kiếm được vài tờ báo trải ra, thêm ít bát đũa rồi mở túi chia nhau ăn, còn nói đây là quà của Tôn Nghệ và Gấu Chó, hai tên đó đi làm nhiệm vụ, gửi lời hỏi thăm : Nghe nói Dư Nhị bị mỹ nữ đánh gục, đây là chuyện vui, nên gửi quà chúc mừng.

Trương Mãnh vừa chuyển lời, khiến đám bạn học cười nghiêng ngả. Dư Tội không hi vọng gì được nghe tiếng người của đám này hết, chỉ có Chu Văn Quyên lén lút đưa cho y một tuýp thuốc mỡ trị thương, Dư Tội khẽ gật đầu đút túi.

Không ngờ động tác của hai người bị người khác phát hiện, Trương Mãnh vỗ đùi nói: “ Văn Quyên, sao nói mà bạn không tin nhỉ, trên người cậu ta thứ chắc chắn nhất là da mặt, bị cào một lần, sau này mọc ra còn dày hơn cũ.”

“ A Súc Sinh, nói câu này có trình độ đấy.” Lạc Gia Long giơ cốc lên cụng với Trương Mãnh một phát:

Chu Văn Quyên rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng ra bênh vực:” Các cậu đừng có suốt ngày hạ thấp Dư Tội được không, sao tôi thấy các cậu không giống tới thăm hỏi mà kết đội tới bắt nạt cậu ấy thế, cùng là bạn học cơ mà.”

“ Không kết đội không được, nếu hai ba người tới không đấu lại cậu ta.” Lạc Gia Long còn biết chừng mực, không đi quá đà, chuyển chủ đề:” Văn Quyên, đã vào biên chế chưa?”

“ Rồi, cùng đợt với các cậu.” Chu Văn Quyên lấy cảnh hàm trong túi ra cho Dư Tội xem, là cảnh viên cấp ba thấp nhất, thế cũng là được ưu đãi nhập biên chế sớm, không chỉ có mười mấy anh em tham gia huấn luyện đặc biệt, mà còn có học viên lên tuyến đầu cũng được giải quyết biên chế sớm:

Dự Tội như bỏ được một tâm sự, thở phào:” Lão Hứa còn có chút tình người.”

Lời này chỉ Chu Văn Quyên hiểu, khẽ cắn môi ngồi xuống, cô nhớ lại tối hôm đó xử trưởng Hứa đột nhiên tới nơi cô làm việc, cho cô một cơ hội không ngờ, nguyên nhân chính nhờ người ngồi bên cạnh.

Ai cũng vào biên chế rồi, Trương Mãnh hôm nay còn cố tình mặc cảnh phục, đem cấp hiệu hình sự ra trêu Dư Tội, nói so với trị an ở đẳng cấp khác. Lạc Gia Long thì đã xác định ở lại trung tâm thông tin cục công an thành phố, Đậu Hiểu Ba thuộc cục chống ma túy. So đi so lại cuối cùng vẫn là Dư Tội kém nhất.

Dư Tội khinh bỉ:” Có gì mà vênh váo, tôi ở ban trang bị hậu cần hai tháng, còn đeo phù hiệu đặc cảnh, tôi còn chả thèm nữa là.”

“ Phải rồi, Dư Nhi, sao không ở lại?” Lạc Gia Long hỏi, chuyện này ai cũng biết, đều tiếc cho Dư Tội, bên hậu cần đãi ngộ cao, công việc lại nhàn hạ:

“ Không ở nổi, không được hút thuốc, không được uống rượu, không có bất kỳ phương tiện giải trí nào, thậm chí cả một người khác giới cũng không có, tôi nghĩ làm cái việc đó quá bằng vung đao tự thiến. “ Mấy anh em đều cười, Chu Văn Quyên đỏ mặt, đó là Dư Tội còn cố kỵ có nữ sinh nên nói lịch sự lắm rồi đấy:

Lạc Gia Long cũng không hài lòng với công việc hiện giờ của mình, than phiền: “ Bình thường thì buồn tẻ hết sức, đợi khi có án một cái là liền vài ngày không ngủ, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, tôi sợ hỏng mắt sớm.”

Đám anh em luân phiên ca thán, Ngô Quang Vũ và Trương Mãnh tháng tám rời tình truy bắt một nghi phạm, đi liền hai mấy ngày, sống luôn trên xe, về hôi hơn ăn mày. Nói ra chỉ có Bánh Đậu nuôi chó nghiệp vụ là nhàn nhã nhất.

Nói tới vụ án, Lạc Gia Long hỏi:” Súc Sinh, có phải là cậu đi bắt nghi phạm giết người ở thành bắc không, nghe nói có chỗ dựa, may là bắt lại được.”

“ Các cậu ngồi văn phòng biết gì, thằng nhãi giết người đó mới 19, nó dọc đường ăn chơi khắp nửa cái Trung Quốc, nó biết có người truy đuổi, đợi tiêu hết tiền tới đồn công an tự thú. Mẹ nó, biết nó nói gì không, vào đồn công an lớn tiếng báo danh, nói ‘lão tử tiêu hết tiền rồi, sống cũng chán, mau đưa về đi.’ Thế là chúng tôi đi đón về, nó ở trên xe ngủ ngon lành, mấy người chúng tôi không ai chợp mắt được.”

Nghề nghiệp này của bọn họ tiếp xúc đủ loại cặn bã, chỉ có thứ chúng không nghĩ ra, không có gì chúng không dám làm. Nói công việc lại nói tới bạn học, vẫn chưa rõ tung tích Đồng Thiều Quân đâu, ai cũng nhớ. Còn Trịnh Trung Lượng thì về quê làm hiệp cảnh, Vương Lâm tới đồn công an pha trà rót nước, dù sao anh em tham gia huấn luyện đều được bố trí công việc rồi, kết quả không tệ.

“ À phải, Hàn Gian nữa, sao không thấy nói?” Dư Tội nhớ ra còn thiếu một người:

“ Hán Gian mở công ty rồi, cậu không biết à?” Lạc Gia Long sực nhớ:” À lúc đó cậu bị giam ở ban hậu cần.”

Nghe mọi người tán gẫu mới biết Uông Thận Tu không làm cảnh sát, tốt nghiệp một cái mở công ty mậu dịch, chuyên đặt hàng hộ ở nước ngoài, hôm khai trương còn mời anh em tới ăn một bữa. Hình như tên này tán tỉnh được một em bạch phú mỹ làm chỗ dựa, em gái đó đầu tư cho hắn mở công ty. Khiến Tôn Nghệ hâm mộ chết thôi, cứ quấn lấy đòi giới thiệu cho vài phú bà.

“ Chà chà, cái mặt đẹp trai thật là dễ sống, thật không ngờ, xem như nổi nhất đám bạn học rồi.” Dư Tội sờ cái mặt mình tự than không bằng:

“ Thế có biết ai đang nổi bật nhất khóa chúng ta không?” Lạc Gia Long chợt hỏi:

“ Giải Băng!” Dư Tội đáp không cần nghĩ, nói về đẹp trai thì ăn đứt Hán Gian, đã thế lại còn có nền tảng gia đình tốt, tài hoa cũng không tệ, nghe nói rốt cuộc thành đôi với tình nhân đại chúng An Gia Lộ, đúng là sự nghiệp lẫn hạnh phúc hoàn mỹ, muốn hâm mộ hay ghen ghét cũng chẳng đủ tư cách:

“ Sai rồi.” Trương Mãnh lắc ngón tay: “ Cho cậu đoán trăm lần cũng sai.”

“ Thiệu Soái đấy.” Ngô Quang Vũ tiết lộ ngay đám án mà đúng là chẳng thể nghĩ tới:

“ A, lại có nhân vật mới bất ngờ nổi lên à? Cậu ta làm gì?” Dư Tội tò mò lắm, chỉ nhớ đứa bé đó ít nỏi, không hòa hợp với mọi người, trước kia ở trường sống còn kín tiếng tách biệt hơn Chu Văn Quyên:

“ Cậu ấy từ chức rồi, khiến trên dưới nháo nhào một phen, cả ban tuyên truyền cục cũng phái người tới khuyên mấy lần mà không về.” Chu Văn Quyên thở dài:

Sao mà phải ầm ĩ, a, Dư Tội vỗ trán nhớ ra, con trai của liệt sĩ, nếu không kế thừa sự nghiệp của cha, tiếp theo đó thì không phải nói, cả phòng yên tĩnh cho thấy thái độ của mọi người rồi:” Nguyên nhân là gì thế? Bất mãn gì à?”

“ Không rõ lắm, cậu ta được phái tới ban pháp chế, là chỗ thanh nhàn lắm, có gì mà bất mãn?” Trương Mãnh phủ định giả thiết này:

“ Đúng thế, với thân phận của cậu ta, không cần đi nịnh bợ ai, dăm ba năm là được đề bạt rồi, làm việc đúng phận sự thôi cũng được dựng làm điển hình để tuyên truyền.” Bánh Đậu hâm mộ:

“ Tôi nghe nói ngay cả đội trưởng của chúng ta đi khuyên đều không được, cậu ta ném cảnh phục ngay trước mặt bọn họ rồi bỏ đi ... Tưởng tượng đã thấy ngầu vãi rồi, nếu một ngày không đủ tiền tiêu, tôi cũng vò cảnh phục lại, ném vào mặt mấy vị quan lớn, nghênh ngang bỏ đi.” Ngô Quang Vũ ảo tưởng:

Tóm lại là mỗi người một câu mà không nói ra được nguyên cớ, Lạc Gia Long ra hiệu cho tất cả im lặng:” Kỳ thực tôi là một trong số ít biết nguyên cớ, tôi nói ra, mọi người không được đem đi nói lung tung, chuyện này chẳng hay ho gì, chỉ có thể nói riêng với nhau.”

Vì thỏa mãn sự tò mò, mọi người tất nhiên là gật đầu, thúc giục Lạc Gia Long nói ra.

Bình Luận (0)
Comment