“ Tôi xem vụ án của cha cậu ta mới biết căn nguyên ... Tháng 3 năm đó, xưởng cán nguội Đại Nguyên xảy ra sự kiện ác tính, nghi phạm ôm thuốc nổ xông vào phòng hội nghị đầy đủ ban lãnh đạo, uy hiếp cho nổ ... đội phó đội hình cảnh số hai Thiệu Bình Sơn tới nơi thì tình huống khẩn cấp lắm rồi, tâm tình nghi phạm mất kiểm soát, ông ấy liền cởi hết quần áo chỉ còn lại quần trong, hết lời khuyên can mới thuyết phục được nghi phạm cho ông ta vào. Thế nhưng ban lãnh đạo năm người nhân cơ hội nghi phạm lơi lỏng là bỏ chạy, thế là nghi phạm kéo dây thuốc nổ, cùng lúc đó Thiệu Bình Sơn lao vào ôm lấy hắn lao ra cửa sổ, nổ tung.”
Mọi người đều chấn kinh, trước đó chỉ biết Thiệu Soái là con anh hùng, chi tiết không rõ, Trương Mãnh đấm bàn tức giận chửi mấy tên lãnh đạo ngu xuẩn.
Lạc Gia Long ảm đảm nói thêm tình tiết đáng buồn nhất:” Vụ nổ chỉ làm vỡ mấy cửa kính, không có tổn thất nào khác.”
Câu chuyện làm cả phòng im phăng phắc, hồi lâu sau Trương Mãnh đấm mặt đất liền ba cái đứng bật dậy, vung tay múa chân chửi bới om xòm: “ Không đáng, không đáng, không đáng. Cho lũ khốn đó chết cho rồi, cứu làm gì cơ chứ?”
“ Đúng là không đáng, câu chuyện này nếu nhìn sâu hơn, sẽ có một cái nhìn khác.” Lạc Gia Long ra hiệu Trương Mãnh bình tĩnh, tiếp tục nói: “ Nghi phạm tên Mã Học Phong là một công nhân xưởng cán nguội, trước sự việc cùng với vợ đều là công nhân xưởng, cùng có trong danh sách cho thôi việc, chúng ta không ở trong thời đại đó, không hiểu mất việc nghĩa là gì ... Cho thôi việc đã đành, ngay cả tiền bố trí nghỉ việc cũng không phát. Mọi người biết không, vợ chồng Mã Học Phong nhiều lần tìm lãnh đạo xưởng đòi tiền, cả quỳ xuống cầu xin rồi mà không được, sau đó theo điều tra được biết chính phủ có cấp tiền bố trí nghỉ việc rồi, nhưng mà lãnh đạo xưởng một phần phát cho những nhà biết lo lót, một phần đem ăn tiêu hết, không còn mà phát nữa ... Số tiền không nhiều, vì một vạn mà mất mạng hai người, trong đó có một cảnh sát ưu tú.”
“ Chỉ một vạn à?” Đậu Hiểu Ba thấy khó tin:
“ Một vạn là lớn lắm rồi đấy.” Chu Văn Quyên lắc đầu: “ Chưa nói lương hồi đó có mấy chục đồng, nói tới giá trị phải tương đương mười mấy hoặc mấy chục vạn bây giờ, đối với gia đình công nhân bình thường, đó là số tiền cả đời mới tích góp được.”
Mất việc có nghĩa là gì, Dư Tội mặc dù cũng không trải qua thời đại đó, nhưng trong số mấy người ở đây, y có lẽ hiểu thấu nhất, cái gia đình ba người tan nát, vợ bỏ con trai bỏ đi, bỏ mặc chồng gà trống nuôi con. Cho nên lý giải được hành vi của nghi phạm.
“ Tiếp theo mọi người càng khó tin, đội trưởng đại đội hai lúc đó là Hứa Bình Thu, ông ấy ra mặt hiệp thương với xưởng, tranh thủ ít tiền phủ tuất cho nhà Thiệu Soái ... Biết kết quả là gì không, không có gì hết, không được đồng nào, còn năm lãnh đạo xưởng sau này vẫn đều đều thăng tiến, tới giờ nhiều năm trôi qua, có người di dân nước ngoài, có vị lợi hại hơn leo lên cấp phó tỉnh, về hưu trong vinh quang ... “ Lạc Gia Long cay đắng kết luận: “ Thầy Vương nói đúng lắm, chúng ta vẫn còn chưa biết gì về cái thế giới này đâu.”
“ Câu chuyện này có một vấn đề, làm sao anh biết rõ ràng như thế?” Dư Tội có phần lạnh lùng bới móc vấn đề:
“ Dư Nhi nói phải, liệu có chính xác không, chẳng lẽ thế giới này khốn nạn như vậy à?” Người có cảm giác chính nghĩa mạnh như Trương Mãnh là người cảm thấy khó chịu nhất:
“ Tôi không đảm bảo được tính chân thật của nó, nhưng tôi và Thiệu Soái quan hệ cũng được, ngày cậu ấy đi, tôi mời một bữa cơm. Cậu ấy nói, cậu ấy luôn đi tìm một đáp á, hơn nữa cũng không muốn sống dưới hào quang của cha mình, nhiều năm như thế, đáp án chắc là tìm ra ... Cậu ấy làm cảnh sát 38 ngày chỉ vì thể hiện tôn trọng với cha mình, có biết cậu ấy nói gì với hai vị khoa trưởng ban pháp chế không, cậu ấy nói đây là thứ pháp chế ‘ép người ta học cái xấu’ và ‘bảo hộ kẻ xấu’, cậu ấy không làm ... Cảm thấy không đáng cho cái chết cho cái chết của cha mình.” Lạc Gia Long tâm trạng nặng nề tiết lộ:
“ Oa, cá tính thật, nói đúng sự thật rồi.” Ngô Quang Vũ thốt lên:
“ Đúng là uy phong, thế nhưng có khát gì tát vào mặt tất cả người làm cảnh sát như chúng ta.” Bánh Đậu lẩm bẩm suy ngẫm:
Dư Tội thở hắt ra một hơi: “ May quá, tôi bị mỹ nữ tát, đỡ hơn chút.”
Mọi cười đều cười, nhưng là nụ cười có phần gượng gạo, đề tài tiếp theo là trách móc Lạc Gia Long, khó khăn lắm mới có thời gian nhàn rỗi mọi người tụ tập, lại nói chuyện không vui.
Chu Văn Quyên lại tỏ ra hết sức bình thàn: “ Kỳ thực cũng có gì đâu, mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình, được tự do lựa chọn cách sống là hạnh phúc rồi. Mình thấy, Thiệu Soái có lựa chọn riêng, dám lựa chọn, đã là hơn tất cả chúng ta đấy.”
Ai nấy ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ nhắn ít nói này, một câu thật sâu sắc, bọn họ vừa rồi than khổ than mệt, nhưng không ai dám bỏ công việc này.
“ Dư Nhi, thấy câu này của Văn Quyên thế nào, trong số anh em thì cậu vốn là đứa cá tính nhất mà.” Lạc Gia Long cười trêu: “ Vậy mà giờ sống thảm thế này mà vẫn nhẫn nhục chịu đựng không cởi phăng áo bỏ đi như Thiệu Soái, chẳng lẽ tôi nhìn nhầm, cậu ngay cả mục tiêu sống cũng không có nên mới bấu víu vào nghề này?”
“ Ai bảo không có?” Dư Tội nghiến răng ken két: “ Bây giờ giờ mục tiêu sống của tôi là tóm được ả nữ tặc đó về, bà mẹ nó, lão tử không đánh cho một trận thừa sống thiếu chết không hả.”
Đừng hi vọng đám anh em này đồng tình, không hả hê trước nỗi đau người khác sao xứng với quan hệ thân tình của bọn họ, đã thế còn vào hùa với nhau chỉ trích Dư Tội không có độ lượng của nam nhân, đi gây khó dễ với thiên sứ vì dân trừ hại. Mồm miệng ác độc làm Chu Văn Quyên cứ nơm nớp nhìn Dư Tội sợ y thẹn hóa hóa giận, muốn khuyên lại không khuyên nổi, ngồi đó như cô vợ nhỏ mới về nhà chồng.
Lạc Gia Long đợi bão chỉ trích lắng xuống mới bình luận:” Chẳng lẽ mọi người chưa nhìn ra, kỳ thực Dư Nhi là người thích hợp làm cảnh sát nhất tim đen, tàn nhẫn, mặt dầy.”
“ Lạc Đà, anh nhớ mặt tôi đấy, hôm nào đó tôi thuê một nữ nhân cào mặt anh, xem anh có thù không.”
Càng nói nhân cách Dư Tội càng mất giá, có điều mọi người thừa hiểu cái tính tiểu nhân thù dai của y rồi, chẳng bất ngờ, Trương Mãnh đầy Dư Tội một phát: “ Này này, đừng có mà định dùng mồm mép lấp liếm, nãy giờ bọn tôi chỉ được Văn Quyên rót cho cốc nước lọc thôi đấy, cái thằng gian thương này, anh em tới thăm cậu, định không chiêu đãi à? Thừa biết lương mọi người không đủ tiêu, cậu chắc chắn có tiền.”
“ Đúng là người anh em của tôi.” Dư Tội ra vẻ kinh hãi: “ Đem đồ thăm hỏi chưa tới 200 đồng tới lại còn muốn ăn gỡ vốn! Được, ăn thì ăn, nhưng nói trước, tôi nhất định phải bắt nữ tặc kia về, lúc đó ai mà không giúp, đừng trách tôi trở mặt ...”
Có đám anh em xấu thế này, Dư Tội cũng không thèm dấu mặt đi nữa, gọi cả Thử Tiêu, Lý Nhị Đông tới tụ tập, Thử Tiêu chẳng khách khí, dẫn theo Tế muội tử ăn chực, Lý Nhị Đông càng dữ, bỏ ván dota chơi dở, vì phì phò đạp xe 5 km, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chỉ vì một bữa ăn miễn phí ...
Anh em, ôi anh em!
……….. …………………..