“ Đức Tiêu, Nhị Đông, hai cậu tới văn phòng tôi một chuyến.”
Lưu Tinh Tinh dặn dò với đội ngũ sắp đi làm nhiệm vụ một câu, sau đó giữ lại hai đội viên mới lại, người khác đều cười, ném cho họ ánh mắt thương hại.
Hai người này một thì nhìn ngơ ngác như trẻ thiểu năng, một thì chỉ kém khắc chữ kẻ xấu trên mặt. Tướng mạo khác nhau hoàn toàn, nhưng mà tính cách giống nhau, ham ăn ham chơi, kỳ thực mấy cái tính này nói ra thì không khác gì đội viên trẻ trong đội. Chỉ khác là người ta thi thoảng bắt về mấy tên trộm, hai tên này đi làm gần một tháng, không bắt được trộm đã đành, tổ trưởng lại còn bị một nữ tặc đánh giữa phố, thành chuyện cười truyền khắp khu rồi, đồn công an còn qua để ngó mặt kỳ nhân kia.
“ Không cần câu nệ, ở chỗ chúng ta xưa nay cấp trên cấp dưới bình đẳng ... Không có chuyện gì cả, chỉ muốn hỏi thương thế của Tiểu Dư đã lành chưa?” Lưu Tinh Tin quan tâm tới cấp dưới:
Sắp hai tuần rồi, chỉ có vài vết cào mà nói chưa lành thì quá lắm, Lý Nhị Đông gật đầu: “ Hẳn là lành rồi ạ.”
“ Lành là lành, chưa là chưa, cái gì mà hẳn là?” Lưu Tinh Tinh không vui:
“ Lành rồi ạ.” Lý Nhị Đông ưỡn ngực lớn tiếng đáp:
“ Thế vì sao chưa đi làm, dù xin nghỉ đẻ cũng phải nói với đội trưởng tôi đây chứ?” Đội trưởng Lưu sắc mặt dần không dễ coi nữa:
“ Cậu ấy xấu hổ ạ.” Nội bộ tuy lục đục, đối ngoại thì anh em vẫn rất bao che nhau, Thử Tiêu nói đỡ:
“ Xấu hổ thì cũng phải gọi một tiếng, cứ im im mà nghỉ việc thế à, đọc điều lệ chưa, liên tục bỏ việc nửa tháng là có thể khai trừ. Các cậu cho rằng mình là hiệp cảnh hay sao mà tùy ý tùy tiện, đi làm là để kiếm một suất khai trừ à?”
Lãnh đạo giáo huấn, hai anh em giở trò cũ, thẳng lưng cúi đầu, không tranh cãi, anh nói sao thì nói, dù sao chúng tôi cũng chẳng thể làm gì.
Thử Tiêu vốn mặt dày trơ lỳ đã đành, Lý Nhị Đông thì khác, trước kia hắn ở đơn vị cảnh sát mạng, dám đấu lý với cấp trên, ở đại đội hai dám cãi đội trưởng, ở đây không được việc gì đã đành, còn thành trò cười, không kiếm ra được lý do chống đối tổ chức, rất là ấm ức.
“ Thông báo cho cậu ấy, mai nhất định phải tới điểm danh, mai mà không tới thì không cần về đội nữa, tới thẳng phòng nhân sự cục báo cáo, tôi quản không nổi vậy thì tôi trả về.”
Tuy huynh đệ tình thâm lúc này Thử Tiêu và Lý Nhị Đông cũng chẳng thể nói được gì nữa rồi.
Chứ còn gì nữa, đội trưởng mỗi ngày vất vả hơn đội viên, đôi khi đích thân đi bắt trộm, mặt mũi nào đi nói hộ Dư Tội cả ngày nằm nhà ngủ.
Hai người gật đầu định đi thì Lưu Tinh Tinh gọi lại, khuyên nhủ:” Không phải tôi phê bình hai cậu, nhưng các cậu nên suy nghĩ cho kỹ, nếu muốn ở lại đây lâu dài, tôi chỉ định cho người chỉ dẫn, luyện vài tháng là có thể tự làm nhiệm vụ. Nếu chỉ muốn tới đây quá độ một thời gian cũng không sao, có điều nói trước, tôi không cần thành tích, nhưng đừng biến đơn vị thành trò hề ... Giờ ngay cả đồn công an cũng cười nhạo chúng ta rồi ... Lại còn là bị nữ tặc đánh nữa chứ, tôi mới là người không dám vác mặt đi đâu đây này ...”
Vâng dạ một hồi bị đuổi đi, hai tên đó thì nhẹ người rồi, Lưu Tinh Tinh thì vỗ trán thở ngắn than dài suốt, đau đầu, đau cả dạ dày, rót cốc nước ấm tô, uống liêbf nửa cốc mới đặt xuống.
Chuyện của Dư Tội có thể nói là quá xui xẻo, hắn tìm hiểu rồi, giữa bàn dân thiên hạ dám trộm dây chuyền giá ngót chục vạn, lại còn có người hỗ trợ xóa dấu vết, đây là loại trộm cao thủ lại còn có tổ chức, dù là dân trong nghề lâu năm cũng không đối phó nổi. Không may thế nào gặp phải người mới, tinh thần đáng khen đấy, nhưng kết cục là thành trò cười.
Không ngờ chuyện nhỏ như thế, hắn vốn định dấu đi mà tới tai xử trưởng Hứa, lại còn gọi tới hỏi tỉm mỉ tình hình, sau đó cười nói, va vấp cho cậu ta nhớ, sau đó lại tiếp tục thúc giục hắn gây áp lực để Dư Tội mất hết niềm tin, chủ động yêu cầu điều đi.
"Rốt cuộc anh chàng Dư Tội này công tử nhà nào đây?"
Lưu Tinh Tinh nghi lắm, còn suy đoán Dư Tội là con cái lãnh đạo nào đó, không chịu nghe trong nhà an bài, muốn tự mình xuống cơ sở, trong nhà không hài lòng muốn thông qua xử trưởng Hứa, ép chàng trai này vào khuôn khổ.
Thôi, nghĩ làm gì, lãnh đạo bảo sao làm nấy, mong vị công tử này đừng gây rắc rối cho mình là được.
Xuống dưới lầu, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông cũng mặt mày âu sầu, chất chưa tâm sự.
“ Thử Tiêu này, lại bị đội trưởng mắng à?” Khương Ngọc Quân mọi người gọi là Dương Khương (gừng tây), một đồng đội trong đội chống trộm cắp nhìn hai người mặt mày sầu thảm đi tới khoác vai an ủi:” Không sao, đội trưởng là thế, độc mồm nhưng mềm lòng lắm.”
“ Đội trưởng không mắng chúng tôi.” Lý Nhị Đông làu bàu: “ Chỉ là mãi không bắt được tên trộm nào, thấy có lỗi.”
“ Vậy càng không sao, thời buổi này trộm như rau hẹ ấy, cắt đời này lại mọc đợt khác, bắt mãi không hết, bắt thêm vài đứa bắt bớt vài đứa kỳ thực chẳng ảnh hưởng gì với trị an đâu.”
“ Không ảnh hưởng gì tới trị an nhưng ảnh hưởng tới bản thân chúng tôi, cả tháng trời không bắt nổi một tên trộm chẳng lẽ không xấu hổ? Dù gì cũng được đào tạo bốn năm trời.” Thử Tiêu có vẻ tinh thần xuống lắm rồi, an ủi thế nào không lên nổi:
“ Dễ thôi, cậu gọi Dư Tội, tôi gọi thêm Đại Mao, anh ấy làm lâu năm rồi, là cao thủ, chúng ta ra chợ bán buôn, đi một vòng thôi là tóm được vài đứa.”
Dương Khương rất trượng nghĩa, làm hai người kia hưng phấn, kéo hắn đi, vừa đi vừa oang oang tuyên bố thế nào cũng phải bắt được ba tên trộm, mỗi người họ một tên, cảnh này lọt vào mắt Lưu Tinh Tinh đứng trên lầu.
Biết xấu hổ mới phấn đấu, đây là chuyện đáng mừng.
“ Cái gì? Cậu lang thang trên đường phố nhiều ngày rồi ... Vãi, sao không nói, đang ở đâu ?” Thử Tiêu la oai oái một hồi, bỏ di động xuống nói với những người còn lại: “ Dư Nhi mấy ngày qua đều lang thang ở ngoài đường, chắc là tìm ả nữ tặc kia, đang ở đường Ổ Thành, dưới tòa nhà Hoa Hâm.”
Rậm Lông nghe địa chỉ, đạp ga tăng tốc, trang bị trong đội không đồng nhất, hiệp cảnh có khi dùng xe riêng, người khác thì dùng xe tang vật không ai nhận, đại đa số là dùng xe đạp, còn Rậm Lông là cốt cán trong đội, được phân phối cái xe van cũ nát, vừa lái xe vừa nói: “ Thử Tiêu, chuyện này không phải do lỗi của các cậu, dám ra tay ở trước hiệu trang sức giữa ban ngày ban mặt đều là cao thủ, thường không bắt nổi loại đó đâu, cái dây chuyền kia những 8 vạn 8, đủ ngồi tù vài năm đấy ... Các cậu nghĩ mà xem, nếu dễ dàng bị bắt như thế, cần đồn cảnh sát với đội chống trộm cắp làm gì?”
“ Nói thì nói thế, giờ người ta chỉ truyền tai nhau là đội viên đội chống trộm cắp bị nữ tặc đánh ngoài phố, chúng tôi sao giải thích cho từng người được.” Lý Nhị Đông hậm hực:
Chuyện này không che dấu được, nạn nhân đi báo án, tiếp đó đồn công an tới đội xác thực, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông lại là người chứng kiến, án chưa phá mà chuyện cười đi muôn nơi.
“ Chưa là gì, bị cười là may, có lúc bắt được rồi, lấy còng ra bị chúng đâm cho, mỗi năm vài vụ như thế, cái nghề này không dễ làm. So với ăn cơm bệnh viện thì bị cười là nhẹ.” Rậm Lông lòng cũng nhiều u uất, đôi khi anh càng muốn làm thật tốt thì phiền muộn càng nhiều:
....
Hôm nay dừng ở đây,