Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 211 - Q3 - Chương 016: Cất Tiếng Hót Oanh Động Thiên Hạ. (2)

Q3 - Chương 016: Cất tiếng hót oanh động thiên hạ. (2) Q3 - Chương 016: Cất tiếng hót oanh động thiên hạ. (2)

Dọc đường đi, Rậm Lông là người từng trải kể chuyện trong đội cho hai thành viên mới nghe, đơn vị này thành lập chưa lâu. Kỳ thực bọn họ không thể coi là một chủng loại cảnh sát, chẳng qua vì khu vực này trộm cắp nhiều, áp lực trị an quá lớn, nên tổng đội trị an đành tách ra thành lập một đơn vị riêng. Bọn họ tuyển mộ đa phần là hiệp cảnh, phân nửa là nhân viên thừa ra ở đồn cảnh sát, ném tới đây rồi không ai ngó ngàng nữa, tóm lại so với đồn cảnh sát còn bị người ta xem thường hơn.

Rậm Lông có câu hỏi để trong lòng rất lâu, hôm nay nhân tiện hỏi:” Rốt cuộc các cậu phạm phải sai lầm gì mà từ đội hình cảnh bị đuổi tới đây?”

“ Hả, chúng tôi có phạm sai lầm gì đâu, chúng tôi tự nguyện tới đây mà mà.” Lý Nhị Đông trố mắt:

Thử Tiêu im lặng không đáp, hắn đâu có biết cái đơn vị này trong mắt người ngoài lẫn người bên trong lại tệ như thế, nhớ lại lúc đầu hớn hở đi báo danh, thực sự cảm xúc lúc này khó mà biểu đạt hết. Bảo sao chú Hứa của hắn lại dễ dãi thế.

Lộ trình không xa, tới nơi đã là 9 giờ, xe đỗ bên đường, đang tìm kiếm thì không biết Dư Tội như ma ở xó nào chui ra, nhảy ngay lên xe nói luôn:” Kiếm chỗ yên tĩnh, thương lượng chút, hôm nay bắt vài người thử.”

“ Rậm Lông và Dương Khương tới giúp chúng ta, nghe họ đi.” Lý Nhị Đông giới thiệu:

“ Bớt lắm mồm đi, tôi có cách bắt, hai anh hỗ trợ là được. Anh Rậm Lông, cám ơn anh, anh tới đúng lúc, tôi có ý tưởng, cần anh tham mưu, rẽ vào ngõ phía sau kia nói chuyện.” Dư Tội chỉ huy, Lý Nhị Đông chú ý thấy y xác túi lớn, tò mò hỏi là gì, Dư Tội không đáp, tới một cái ngõ vắng dừng xe, Dư Tội mở túi ra, ai nấy trố mắt:

Ví, toàn bộ là ví tiền, rất nhiều, phải tới hơn trăm cái.

Rậm Lông công tác ở đội trống trộm cắp cũng bảy tám năm rồi, nhìn đống ví có cả mời lẫn cũ, cái dính bẩn, cái bị ướt thì hiểu ngay tặc lưỡi liên tục:” A, cậu bỏ công sức không ít nhỉ.”

“ Ở đâu ra thế?” Thử Tiêu và Lý Nhị Đông vẫn chưa hiểu, nếu không phải thấy Rậm Lông phản ứng bình tĩnh như thế không khéo còn nghĩ là Dư Tội đi ăn trộm:

Cái xe van tuy hơi nát một chút, nhưng vẫn có điều hòa, Dư Tội phanh áo ra đứng ở chỗ hơi lạnh phả ra, vừa hưởng thụ hơi lạnh vừa nói:” Thu gom từ công nhân vệ sinh, tôi bỏ tiền mua từ họ, 5 đồng một cái, bốn ngày qua thu được 127 cái ví, đều là tang vật chúng lấy tiền xong vứt đi.”

Quả nhiên Thử Tiêu làm động tác thở phào:” Thu gom làm gì, cậu làm tôi hết hồn, suýt nữa tôi còn tưởng cậu đổi nghề đi ăn trộm rồi cơ.”

“ Đừng có cười đùa, đây là bản đồ chi tiết khu vực, những cái ví thu được tôi đều kèm một điều kiện, đó là phải ghi rõ nhặt ở đâu.” Dư Tội mở tấm bản đồ, trên đó chi chít những dấu đỏ, chỉ chỗ dày đặc nhất: “ 082, 086, 089, ba cái thùng rác công cộng, nơi này nhiều nhất, bốn ngày qua, ngày nhiều nhất nhặt được 12 cái, ba thùng rác này cách nhau chưa tới 200 mét, xung quanh có chợ bán buôn, hai cái khu mua sắm, một cửa hàng trang sức ... Có thể miêu tả thế này, bọn trộm sau khi gây án nhanh chóng rời khỏi hiện trường, trên đường đi lấy tiền mặt , CMT, thuận tay vứt vào thùng rác bên cạnh, tiêu hủy chứng cứ.”

“ Chuyện này ai chả biết.” Thử Tiêu lẩm bẩm:

“ Trật tự, nghe Dư Tội nói hết đi.” Rậm Lông cốc đầu Thừ Tiêu, hắn là người từng trải nên nhận ra chỗ không tầm thường của Dư Tội, sự ung dung và tự tin này phải là tay già đời qua rèn luyện mới có, vài ngày không gặp mà Dư Tội như khác bỗng dưng thêm một thứ khí chất vậy:

“ Ý tôi là, hiệu suất của chúng ta quá thấp, bọn trộm vì chúng ta phải phản phân biệt mục tiêu từ trong ngàn vạn người, sau đó theo dõi, đợi chúng gây án mới có thể bắt giữ. Nhưng nếu đổi phương thức tư duy, chúng ta không bắt khi chúng gây án, mà rỉnh ở chỗ chúng tiêu hủy tang chứng, có phải là đỡ tốn công không?” Dư Tội chỉ mấy chỗ nhiều chấm đỏ nhất:

“ Được đấy, giờ ý thức chống trinh sát của bọn trộm giờ quá cao, thủ đoạn nhiều, theo dõi đôi khi còn không biết chúng ra tay thế nào, bắt giữ không dễ.” Dương Khang vỗ đùi:

“ Còn vấn đều khẩu cung thì sao, không bắt tận tay chúng chối ngay, cãi là nhặt trên đường chẳng hạn, toàn lũ vô lại, không dễ nhận tội.” Rậm Lông thấy cách này cũng hay song còn vấn đề:

“ Tôi nghĩ tới rồi, nên mới cần tới Lão Nhị và Thử Tiêu đấy.” Hai tên kia mặt mày mù mịt, Dư Tội giải thích:” Này tự tin lên, đám hình cảnh, dân cảnh bây giờ khối người năm xưa trong trường bị chúng ta chơi cho khốn khổ, bắt trộm thôi còn sợ à, dễ đúng không, chẳng cần phải dùng nắm đấm.”

“ Hình như không khó.” Thử Tiêu hớn hở, hiểu ý Dư Tội rất nhanh:

“ Đúng, trò này tôi chơi từ thời tiểu học rồi.” Lý Nhị Đông vỗ đùi, cũng thấy kích thích rồi, trò này trong trường dùng suốt:

“ Cho hai anh một tiếng chuẩn bị, anh Rậm Lông, nhờ anh tọa trấn, theo dõi mấy điểm này, chúng ta kéo dãn đội hình trong phạm vi 1 km, phát hiện mục tiêu tóm ngay. Con mẹ nó, hôm nay lão tử phá giới, không cần biết chúng là trộm vặt hay cao thủ, cứ tóm hết, nếu không lão tử không dám về đơn vị.” Dư Tội thu lại bàn đồ, bản tính hung dữ lộ cả ra mặt, kỳ cái là điên lên trông còn đẹp trai hơn bình thường:

“ Được, thử xem, ngày nào cũng phải căng mắt nhìn, mệt lắm.” Rậm Lông bị thuyết phục, huống hồ hắn nhìn từ cách hành xử của đội trưởng cũng đoán ra chàng trai này lai lịch không tầm thường, nên ủng hộ ngay, xe lùi khỏi ngõ, phun khói đen xì bỏ đi:

Thử Tiêu về đội thay quần áo, mặc quần ngố, áo thun màu mè, dép lê trông như bại não lang thang trên đường. Lý Nhị Đông ngồi ở lề đường ăn kem, không cần cải trang cũng giống lưu manh, Dư Tội cách đó mấy trăm mét, hôm nay không theo dõi trộm, mà theo dõi thùng rác.

Trận chiến đòi lại danh dự đã mở màn.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, mặt trời chói chang đã lên rất cao, cái nắng gắt cuối thu của phương bắc không phải đùa đâu, người ta gọi là thu lão hổ, đủ biết dữ dội thế nào, thời điểm này phơi mặt ở ngoài đường khó chịu hết sức.

Thử Tiêu theo dõi hai thùng rác 086 và 074, trừ vài người ném chai nước khoáng thì có người lục rác, chẳng thấy ai ném ví tiền, bắt đầu ngáp rồi, kiếm được tờ quảng cáo dày, chụp lên đầu, cái mặt hắn rất ngu nên có hành vi khác thường cũng chẳng ai để ý.

Sờ lại thứ chuyên môn chuẩn bị cho lần bắt trộm này, bất giác nhớ tới cuộc sống trong trường, khi đó toàn ra tay với người mình, nào là bở ớt bột vào quần sịp, cho mù tạt vào kem đánh răng, dán rùa sau lưng, mấy trò này hắn sở trường nhất, Lý Nhị Đông cũng là chuyên gia trong nghề, Dư Tội còn phải học tập hắn cơ mà.

Nghĩ lại thật tự hào.

Chỉ là mấy trò này bắt được trộm không?

Thử Tiêu hơi hoài nghi, hai tiếng trôi qua vẫn không nhìn thấy, nghi ngờ càng lớn, nếu không phải thực sự muốn bắt một tên trộm về thì hắn bỏ gánh đi chơi rồi, trốn vào trung tâm thương mại hưởng thụ máy lạnh chơi game di động hết giờ. Chỉ là không thể lại lần nữa tay trắng trở về, nếu không chắc hắn phải học Dư Tội, không dám đến đơn vị nữa mất.

Bình Luận (0)
Comment