Cách chỗ Thử Tiêu mai phục chưa tới 200 mét là khu vực canh phòng của Lý Nhị Đông, ở giữa còn có Dương Khương song không hổ danh là đội viên kinh nghiệm, chả biết đang nấp nở đâu. Lý Nhị Đông thì đã nằm khoèo trên ghế công cộng ngay bên cạnh bãi rác, hắn tháo cả giày, gác chân lên lắc lư, ngón chân đeo khẩu súng ... Không phải súng thật mà là súng nước thôi.
Trước nay thứ duy nhất Lý Nhị Đông có thể khoe với người khác chỉ có chơi, chơi và chơi, trong mắt người ta, mình là đứa không đàng hoàng, ngay cả học tập hay đi làm đều chả ra sao. Lúc ở cảnh sát mạng, hắn chướng mắt với kiểu nói dối trắng trợn, lại đi khóa miệng người khác không cho nói, ở đại đội số 2, hắn không chịu nổi kiểu làm nhiệm vụ như ngược đãi.
Cái nghề cảnh sát này đúng là u ám, chẳng những tiếp xúc với những thứ u ám, ngay cả sự nghiệp cảnh sát của mình cũng chìm trong tăm tối, hắn đôi khi thương hại đồng nghiệp hình cảnh trống trong góc nào đó theo dõi nghi phạm, kỳ thực hắn càng muốn sống tạm bợ qua ngày ở đội chống trộm cắp này.
Đương nhiên tiền đề là còn tiếp tục được ở lại.
Trông cả vào ngày hôm nay, thế nào cũng phải bắt một đứa về, trộm ơi, anh trộm ơi, ông trộm ơi ... Các người tới đi, tôi sẽ đối xử thật nhẹ nhàng, tôi không thô bạo chút nào đâu.
Cứ như trời cao nghe thấy lời thỉnh nguyện này, bộ đàm trong túi truyền ra giọng Dư Tội:” Lão Nhị, chú ý, mục tiêu đi về phía anh, sơ mi hồng, kính râm, râu kiến ... Theo dõi hắn.”
Lý Nhị Đông bật dậy như gắn lò so, cuống cuồng vừa đi giày vừa nhìn mục tiêu đang từ hướng Dư Tội trông chừng đi về phía này, Dư Tội đang lục thùng rác, hắn cười một cách hết sức ghê rợn, ung dung qua đường, từ vị trí này, hắn đối mặt với thằng trộm.
Chẳng biết trời chiếu cố hay là phương pháp đúng, Lý Nhị Đông càng nhìn tên này càng giống trộm.
Sắp 12 giờ rồi, nắng nóng là thế, thời tiết khó chịu là thế song trên đường xe cộ qua lại nườm nượp, người đi đường chật ních, 5 người họ trông coi khu vực dài 2 km, hai hàng hơn 10 cái thùng rác, miệng cống thoát nước thì không đếm xỉa, hai phía trái phải toàn là trung tâm thương mại, trộm nó không mò tới đây mới là lạ.
Gần rồi, mả cha nó, thật chướng mắt, trộm cắp gì mà đẹp trai thế, giống Trần Quán Hi, mỗi tội thêm hai cái ria trông rất khả ố dâm dục, đang đi như không hề có chuyện gì, lúc này vật chứng bị tiêu hủy nên là hắn nhởn nhơ lắm, không hề có chút đề phòng nào, thậm chí có khả năng hắn đang nhắm mục tiêu thứ hai.
Lý Nhị Đông lặng lẽ sờ súng nước, đây là sờ trường hiếm hoi của hắn, thậm chí còn từng định vào đội game chuyên nghiệp, tay phải lấy phù hiệu,khi còn cách 5 mét thình lình giơ phù hiệu ra uy phong hô lên:” Cảnh sát đây, anh đã bị bắt.”
Tên trộm rùng mình, quay đầu định chạy, nhưng chỉ trong tích tắc quay ngoắt lại, nhìn Lý Nhị Đông bộ dạng đầu trộm đuôi cướp, còn tưởng là anh em trong nghề trêu, bật cười:” Cảnh sát cái mẹ mày, bằng vào thằng buồi như mày à, mẹ mày chứ, mày là ai?”
“ Người anh em, thái độ thế là không tốt.” Lý Nhị Đông rút súng như phim Viễn Tây, viu một cái vòi nước phun trúng mặt tên trộm, quả nhiên không hổ là đội viên đội CS, bắn rất chuẩn:
Tên trộm la oai oái đưa tay chùi thứ nước thối hoắc, miệng liên tục nhổ phì phì:” Mày làm gì thế hả? Cái thằng điên này.”
“ Ăn trộm còn muốn chạy, không dễ đâu.” Lý Nhị Đông gài súng vào hông, móc còng tay ra, chờ đợi giây phút này quá lâu rồi:
Tên trộm giờ mới biết là cảnh sát thật, chạy luôn, nhưng chạy vài bước mắt không mở ra được, cuống cuồng hết chớp lại dụi, không sao mở được, hai mắt nóng rát như bị đổ axít:” Mắt tôi, mắt tôi, các người làm cái gì thế hả?”
Hự, ai đó đá một cái tàn bạo giữa ngực, tên trộm ngã vật xuống đất, sau đó bị đè lên, cạch một cái, bị còng rồi.
“ Cảnh sát đánh dân thường.”
“ Cảnh sát vô cớ đánh người, mọi người xem đi.”
“ Mắt tôi không mở ra được nữa, cảnh sát hại người, cảnh sát hại người. Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Tên trộm la hét không khác gì con mụ đanh đá, người vây quanh rất đông, Dư Tội lạnh lùng đạp lên lưng hắn, cầm phù hiệu quát:” Đội trống trộm cắp chấp hành công vụ, xem cái gì, có gì mà xem ... Hắn vừa trộm ví đấy, tụ lại đây cho trộm nó móc túi à?”
Quần chúng nghe vậy giật mình cảnh giác nhìn người bên cạnh, hoặc mau mắn bỏ đi, tránh được cho Dư Tội không ít phiền toái, không khỏi nhớ tới hôm bị tập kích nằm đó không ai giúp, lòng cảm khái, đây đúng là cái thói đời kẻ ác lên ngồi. Mà danh sách kẻ ác kỳ thực bao gồm cả cảnh sát bọn họ.
Xe lái tới, Lý Nhị Đông hưng phấn kéo con mồi lên xe, thằng trộm vẫn vùng vẫy, được người hất nước có chút mùi dấm lên mặt, mắt mới mở ra được, hắn vẫn miệng lao mép giải la hét:” Sao lại bắt tôi, bằng vào cài gì mà bắt tôi?”
“ Cảnh sát đây thằng chó.” Lý Nhị Đông cầm phù hiệu đập vào trán hắn, cái kính râm không biết rơi đâu rồi:
“ Cảnh sát bắt nhân dân, cảnh sát bắt nhân dân.” Thằng trộm vươn cổ ra hét, thình lình có thứ gì đó rơi vào trong cổ áo, hắn rụt cổ lại, không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục la hét:
Rậm Lông không nói gì cả, chỉ nhìn xem người mới xử lý ra sao, Thử Tiêu và Lão Nhị ngồi hai bên, xe đi một lúc thằng trộm cuối cùng cũng mở mắt ra được, Dư Tội giơ cái ví nhặt được lên:” Tao thấy mày ném vào thùng rác, nói đi, ở đâu ra, đừng nói cái ví nữ cao cấp này là của mày nhé, hay mày định nói mày đồng tính.”
“ Anh nói nhìn thấy là nhìn thấy à, tôi không thấy.” Thằng trộm trơ tráo cãi:
Không ai nói gì chỉ nhìn hắn, thằng trộm thấy rờn rợn, tên béo bên cạnh cười cực đểu:” Nói dối là người có chấy đấy.”
“ Có chấy mà không gãi được.” Lý Nhị Đông thừa biết Thử Tiêu cho gì vào cổ thằng trộm xấu số:
Thằng trộm xem chừng kinh nghiệm rồi, thà chết không nhận, lại còn làm vẻ mặt như chiến sĩ cách mạng kiên trinh nữa, đột nhiên hắn ngọ nguậy vai.
Thử Tiêu thấy tới lúc rồi ra hiệu cho Lý Nhị Đông, đem hai tay hắn còng vào tay vịn trên xe, lưng không chạm vào ghế, hắn đang bất ngờ lại cơn ngứa nữa nổi lên, á một tiếng, muốn gãi, nhưng còng rồi, muốn có, nhưng lưng chẳng chạm vào đâu. Cơn ngứa cứ như vậy liên tục ập tới, người hắn quẫy loạn lên như con đỉa, toàn thân ngứa ngáy không khác gì có cả trăm con chấy đang cắn, khắp xe vang vọng tiếng kêu la.
“ Nói đi, nói rồi sẽ cho mày gãi.” Thử Tiêu cười híp mắt, rõ ràng thích trò hành hạ người khác này lắm, cái mặt béo lúc này trông rõ biến thái:
“ Mày có biến lúc nãy bị phun gì vào mắt không, Ngũ Độc Tán đấy, trước khi trời tối không rửa bằng thuốc, mày sẽ mù.” Lý Nhị Đông đem cả kịch độc truyền thuyết ra dọa:
“ Này, này ... Các anh có phải là cảnh sát không thế? Biết làm thế này là phạm pháp ... Úi da, úi da ... Ngứa quá, ngứa quá ... “ Thằng trộm khốn khổ khốn nạn chỉ năm phút sau là không mạnh miệng được nữa rồi, chuyển giọng khóc lóc:” Đại ca ơi, tháo còng cho em gãi với.”
Dư Tội dí di động tới trước mắt hắn:” Quên nói với mày, lúc nãy ghi hình mày ném ví rồi, trên đó có dấu vân tay của mày, đợi bọn tao làm rõ sự việc, ít nhất là tìm ra chủ cái ví thì mày chịu ngứa đi ... Đơn giản một chút, nói đi, mày trộm ở đâu?”