Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 234 - Q3 - Chương 039: Dục Cầm Cố Túng. (2)

Q3 - Chương 039: Dục cầm cố túng. (2) Q3 - Chương 039: Dục cầm cố túng. (2)

“ Tôi thấy loại người này dễ đối phó thôi, đả kích về mặt tinh thần hoặc chuyên môn của hắn, ông ta sẽ không gượng dậy được nữa, chị có phát hiện không, tuy ông ta là tên đầu sỏ, nhưng lại không có điều kiện gây án.” Dư Tội chỉ bức tranh một viện tử kiểu cũ sót lại từ thế kỷ trước, giữa sảnh là ông già tàn tật chống gậy đi qua đi lại, tóc hoa râm, mặt phong sương, kéo lê cái chân tàn, không khỏi nghĩ, điểm tựa tinh thần của ông ta là gì?

“ Ừm, ông ta tàn tật thế rồi, không gây án.” Lâm Vũ Tịnh quay sang Dư Tội, đôi mắt thấp thoáng nụ cười ôn nhu, miệng lại nói chủ đề không liên quan: “ Ở tuổi này con người ta hẳn là phải giảm bớt nhu cầu với vật chất, nếu vẫn tiếp tục gây án, lại còn tổ chức đoàn đội thế này, cậu có nghĩ ông ta tìm kiếm hưởng thụ tinh thần nào đó không?”

“ Chị nghĩ giống tôi rồi, rất có thể đó là cái khoái cảm đứng ở phía đối lập với cảnh sát, gây phiền toái cho họ, nhìn cảnh sát cuống cà kê suốt ngày phải đi giải quyết rắc rối do ông ta gây ra, đó là sự ưu việt trí tuệ ... Í chị không tin à, đừng là chị nhìn ông ta lo sốt vó không có tí khoái cảm nào nhé.”

Lâm Vũ Tịnh bĩu môi không đáp, cái luận điệu mang chút bỡn cợt này chẳng thể chứng thực, có điều cũng tương đối hợp lý.

Lạc Gia Long nhìn hai người này mắt qua mày lại mà ngứa ngáy, cũng không muốn ở đây làm người thừa, chỉ là vụ án treo đó, không thể không thò mặt vào làm kỳ đà: “ Vậy tiếp theo làm sao đây, sắp tối rồi, hai người đừng quên chỉ còn 2 ngày nữa, chúng ta nhìn có vẻ chiến quả rực rỡ, kỳ thực chưa có chút chứng cứ nào.”

“ Có vài quân cờ trong tay, dùng tốt sẽ có chứng cứ thôi.” Dư Tội mỉm cười:

“ Cậu nói Kiều Tiểu Thụy à, dùng thế nào?”

“ Biến hắn thành quân cờ bỏ, sau đó chứng cứ sẽ tới.” Dư Tội sờ bộ đàm, cầm lên gọi: “ Thử Tiêu, Thử Tiêu, hắn đang ở đâu, nghe rõ trả lời.”

“ Tiểu Doanh Bàn, trong ngõ, thằng này đói lắm rồi, chui vào cái ngõ nhỏ ăn hồn đồn.” Qua bộ đàm như nghe được cả tiếng nuốt nước bọt của Thử Tiêu:

“ Bám sát vào đấy, đó là quân cơ quan trọng của chúng ta, đừng để xảy ra vấn đề.” Dư Tội bỏ bộ đàm xuống, lấy ra cái di động rất nát, chẳng nhìn ra thương hiệu, tám phần hàng nhái:

“ Dư Nhi, Dư Nhi, tôi phải nói cậu thế nào đây, không cần keo kiệt tới mức này chứ, giờ đóng tiền điện thoại còn được tặng điện thoại cơ mà.” Lạc Gia Long trêu chọc:

“ Anh nói nộp tiền mới được điện thoại, cái này tôi còn chẳng mất tiền, tôi móc trên người Lục Chỉ đấy.” Dư Tội tỉnh bơ trả lời, kệ vẻ mặt thộn ra của hắn, lục lọi nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, đối chiếu với thông tin Lâm Vũ Tịnh tìm được, soạn một mẩu tin nhắn, sau đó thoang thả gửi đi:

" Huynh đệ, tôi đang ở ngõ Tiểu Doanh Bàn, mau tới đây, kéo tôi một tay."

Lạc Gia Long nhíu mày, thủ đoạn vụng về thế thì làm sao hiệu quả:” Có ổn không đấy.”

“ Dù sao chúng cũng tìm thấy đâu, mười tên có một tên tìm thử là đủ.” Dư Tội tiếp tục đối chiếu tên tuổi gửi tin nhắn, cái điện thoại quá cổ rồi, chức năng gửi nhóm cũng chẳng mò ra:

“ Dư Nhi, trộm đồ thì người ta bị gọi là ăn trộm, giờ ngay cả ăn trộm cũng bị cậu trộm thì phải gọi là gì đây?”

“ Là tên tiểu tặc.” Lâm Vũ Tịnh cười khúc khích đưa ra định nghĩa, chẳng hề nghiêm túc:

“ No, no, tôi còn chưa đạt tới trình độ tối cao của ăn trộm, mọi người đứng khen tôi, tôi chưa thể kiêu ngạo, còn phải khiêm tốn học tập nhiều.” Dư Tội làm vẻ khiêm tốn rất giả:

“ Hừm, lại còn muốn học tập thêm cơ à?” Lâm Vũ Tịnh giơ nắm đấm dứ dứ: “ Mà cảnh giới cao nhất là gì?”

“ Thâu hương trộm ngọc.”

Dư Tội híp mắt nhìn Lâm Vũ Tịnh cười gian, tức thì nằm tay nhỏ nhắn kia đám thẳng tới, có điều mặt cô cũng đỏ như tôm luộc. Lạc Gia Long quay sang bên làm động tác nôn ọe.

........... ..............

Một bát hồn đồn, hai lồng bánh bao, Kiều Tiểu Thụy ăn ngấu ăn nghiến, hắn chạy vượt qua nửa thành phố tới khu Hạnh Hoa Lĩnh này. Từ sáng chạy khỏi Bệnh viện Ung Bướu, cứ trốn đông tránh tây sợ người quen gặp được, ở trong cái nghề này, anh mà đụng chạm vào điều cấm kỵ thì không đơn giản là đổi nghề nữa.

Ăn mà tay cứ run không kiểm soát được, đó là cái tay dùng móc ví của hắn, từng tận mắt nhìn thấy có kẻ khai ra đồng bọn ở đồn công an, quay về bị Bạt ca chùm đầu, chặt đi hai ngón tay, là ngón trỏ và ngón giữa, ăn trộm mà mất hai ngón này là mất bát cơm.

Mà đó là trừng phạt nhẹ lắm rồi.

Trong lòng hắn đã nguyền rủa tên cảnh sát kia cả ngàn lần, cả vạn lần, thằng khón đó đi đường đâm vào tường chết, về nhà rơi xuống hố xí chết, ăn cơm bị đũa chọc chết. Xong rồi, xong cả rồi, hắn biết nếu nội ứng ở khoa bảo an bị xử trí thì coi như chặn tài lộ của cả băng, hắn không dám nghĩ Bạt ca xưa nay luôn tàn nhẫn sẽ làm gì với hắn.

Á, Kiều Tiểu Thụy nhíu mày, không cẩn thận cắn phải lưỡi của mình rồi, lòng bất an lại ăn quá vội, đau quá, vừa ngẩng đầu lên thở lại không cần thận cắn cái nữa.

Lần này không đau mà là kinh hoàng, từ ngoài ngõ có bốn năm người chạy vào, cầm đầu là Lưu Thiết, biệt hiệu Thiết Đản, là người thuộc đích hệ của Bạt ca, đảm nhận vai trò tay đấm trong băng này.

Hắn rất quyết đoán, ném luôn bát quay đầu chạy, không chạy còn đỡ, chạy một cái đám người kia phát hiện ngay, la hét đuổi theo. Lưu Thiết quát: “ Lão Lục, đứng lại, con mẹ nó nều còn chạy đừng trách tôi không trượng nghĩa.”

“ Nghĩa nghĩa cái mẹ mày, đều là trộm, làm như có đứa nào từng trượng nghĩa vậy.”

Kiều Tiểu Thụy ba chân bốn cẳng mà chạy, vừa ăn no, chạy xóc hết cả bụng, khó chịu vô cùng, không dám ngừng, vừa chạy vừa quay đầu nhìn, oạch, dẫm phải cà chua thối bên đống rác, cắm mặt xuống, mả cha đứa nào thất đứt đổ nửa sọt cà chua thối ra đây.

Vừa ngã một cái, chưa kịp bò dậy thì bị người ta ấn xuống, Lưu Thiết đuổi nãy giờ nổi cáu, vung tay tát luôn hai phát:” Chạy, mày chạy nữa đi ... Không phải bảo anh em tới kéo một tay à, chạy cái gì?”

Thiết Đản nhận được tin nhắn nên đến, không ngờ bình thường quan hệ với Kiều Tiểu Thụy không thân, vậy mà hắn lại chủ động nhắn tin cho mình.

Kiều Tiểu Thụy bị tát hai cái nổ đom đóm, máu mũi ròng ròng:” Thiết ca, tha tôi một lần, lần sau tôi báo đáp.”

“ Được, thả mày cũng không sao, nói rõ ràng cho Bạt ca đã, mày nói gì với bọn cớm? Vì sao Tiểu Mã và La Uy bị đưa đi.” Thiết Đản gằn giọng, đây là mệnh đề đơn giản, nếu không có kẻ phản bội, sao cớm biết trong bảo an có nội ứng:

“ Thực sự tôi không biết gì hết, tôi tôi bị chẳng cớm đó hại ... Á ...”

Quả đấm to như bát bốp một phát giữa mặt, máu phọt ra, Kiều Tiểu Thụy ôm mũi, nước mắt trào ra, sao trời lấp lánh, đám người đi theo cũng xông vào đấm đá bất cần biết trúng đầu hay trúng tai, hắn chỉ còn biết cong người lại như con tôm, tay che mặt chịu đòn:” Không phải, không phải tôi …”

“ Dừng tay lại!” Thình lình có cứu binh từ trên trời xuất hiện:

Bọn trộm quay đầu nhìn, chẳng nhận ra, có tên nhổ phẹt một bãi nước bọt: “ Cút xéo!”

Người đó chẳng phải khác, chính là Dương Khương của đội chống trộm cắp, thấy đối phương bố láo như vậy phất tay:” Anh em, lên.”

Trước ngõ sau ngõ, trên tường trên mái nhà, bảy tám người xuất hiện, không nói không rằng xông vào đấm đá túi bụi, đánh bọn trộm kêu cha gọi mẹ: “ Ối ối ối đừng đánh, đại ca ở băng nào, người nhà, người nhà cả ...”

Dương Khương cho một phát giữa sống mũi Thiết Đản, đưa phù hiệu ra: “ Nhìn rõ cha mày là ai, mày mà cũng xứng cùng nhà à?”

Thiết Đản kinh khủng ôm mũi lùi lại, dựa lưng vào tường mắt dáo dác tính đường chốn, mồm thì la hét: “ Cảnh sát, cánh sát cũng không được đánh người.”

“ Làm gì có ai thấy.” Mấy đội viên của đội chống trộm cắp đối phó với bọn lưu manh này quen rồi, sớm chặn đường lui của Thiết Đản, khuyến mãi thêm cơn mưa quyền cước:

“ Tôi sẽ tố cáo, tôi sẽ tố cáo.”

“ Á à, còn lỳ à, mày nhìn cho rõ, cha mày đây là hiệp cảnh, tức là người làm công lâm thời, mày có tố cáo cũng đéo ăn thua đâu.” Dương Khương vả thêm vài cái, đá đít:” Cút, kẻ nào dám đụng chạm tới Tiểu Kiều, tống vào ngồi vài năm.”

Rõ rồi, thằng chó ôm được chân to rồi, bọn trộm bị đánh lê lết đưới đất vẫn ngẩng đầu nhìn Kiều Tiểu Thụy đầy căm hận, bị cảnh sát đá đít đuổi đi vằm thi thoảng quay lại nhìn gườm gườm.

...

Bình Luận (0)
Comment