Mấy đội viên đội chống trộm cắp đường phố cười rộ vây quanh Kiều Tiểu Thụy, Dương Khương móc ra mấy tờ giấy ăn cho hắn lau mặt. Kiểu Tiểu Thụy như gặp ma, bất chấp sau lưng là đống rác, cứ liên tục lùi lại.
“ Đừng sợ, chúng tôi tuy làm công lâm thời song cũng là cảnh sát.” Dương Khương trở giọng, cái thân phận này cũng hay, thích thì nói mình là cảnh sát, chả ai cãi được, không thích thì bảo không phải, cũng chẳng sai, bọn họ đâu ở trong biên chế:
“ Cảnh sát là để phục vụ cho nhân dân.” Lão Thử vừa nói vừa nén cười:
“ Bị thương có nặng không Tiểu Kiều, có cần đi bệnh viện không?” Lại có người quan tâm hỏi han:
“ Tha, tha cho tôi.” Kiểu Tiểu Thụy bị sự quan tâm đó làm mếu máo cảm động, à nhầm, vì sợ, sợ tới tận tâm khảm, chưa bao giờ hắn gặp loại cảnh sát nào bẩn như vậy: “ Tôi, tôi không dám làm trộm nữa, mãi mãi không làm trộm nữa.”
“ Cái gì mà tha, chúng tôi không định bắt anh, giờ anh là đối tượng bảo hộ đặc biệt, vừa rồi không có chút tôi thì anh bị đánh rơi răng rồi.”
“ Đúng thế, nếu anh mà mất chân mất tay thì không phải vụ án trị an nữa, mà là án hình sự đấy.”
Mỗi người một câu làm Kiều Tiểu Thụy run lẩy bẩy, lau máu mũi, đầu óc tỉnh táo vài phần, nhưng càng sợ hơn, giờ thì thực sự là không còn giải thích gì được nữa, mình không bội cũng thành phản bội rồi:” Các vị đại ca, tha cho tôi, tôi có biết gì đâu.”
“ Cậu biết gì hay không chúng tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ phụ trách bảo vệ cậu.” Dương Khương vỗ ngực đảm bảo:
Kiều Tiểu Thụy khổ không nói ra lời:” Tôi, tôi không cần bảo vệ ... Tôi, tôi không sao hết.”
“ Chà, mặt sắp bị đánh thành đít khỉ rồi mà còn bảo không sao, phục thật phục thật.” Lão Thử trên ghẹo:
“ Xem ra truyền thuyết không sai, ở phương diện chịu đau kháng đòn, trộm các cậu với đám tiểu thư là ngang ngửa.”
Rồi, Kiều Tiểu Thụy đột nhiên nhận ra quần thể vô sỉ nhất thế giới là ai rồi, chính là đám cảnh sát. Hắn tuyệt vọng rồi, hai tay ôm đầu n gồi xuống, thái độ muốn làm gì thì làm đi, muốn giết muốn mổ thì tùy.
“ A, cái thằng này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn vọng tưởng quay về băng.”
“ Quan tài làm rồi, chỉ đợi hắn đổ lệ.”
Cách đó khá xa, Thử Tiêu đứng nghiêng người dựa một vài vào tường chụp ảnh trò chuyện với đội phó Cẩu, người đó sọt cà chua chính là hắn, đội phó Cẩu lòng thương thay thằng trộm, thà bị bắt cho rồi, chứ lọt vào tầm ngắm của Dư Tội thì khốn khổ khốn nạn hơn nhiều.
…… …..
“ Ai bảo mày đánh hắn?” Lão Bạt giơ cái chân què chọc vào bụng Thiết Đàn, rống rung chuyển cả viện tử:
“ Bạt ca, không phải bọn em đánh hắn mà hắn đánh bọn em.” Thiết Đản rối rít lùi lại, không dám kêu đau nửa thật nửa giả chối: “ Hắn gọi cớm đánh bọn em ... Bạt ca, anh không tin cứ hỏi mọi người.”
Đám người đi cùng mặt mũi sưng vù, gật đầu xác nhận, Lão Bạt chống gậy thở phì phò vì giận, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm, chuyện này không đơn giản là có kẻ phản bội nữa, gọi đám đàn em lại gần hỏi chi tiết quá trình.
Nghe nói là tin nhắn cầu viện, Lão Bạt khẳng định ngay là không thể, thường ngày lão ta phân chia băng thành nhóm nhỏ, giữa các nhóm ngay ăn chia cũng chẳng đều, hay xích mích kèn cựa nhau, làm gì có chuyện cầu cứu người khác nhóm:” Ngu ngu ngu, bọn mày quá ngu, mắc bẫy người ta rồi.”
“ Á ....” Thiết Đản đần thối mặt một lúc cũng hiểu, khả năng không phải là cảnh sát giở trò, mà là cao thủ kia đặt bẫy, nhưng mà rõ ràng Kiều Tiểu Thụy bị cảnh sát bắt đi rồi thả ra mà:” Bạt ca, chẳng lẽ là di động lọt vào tay cảnh sát, chúng gọi điện nói cho chúng ta Lục Chỉ ở đâu, không khả năng lắm.”
“ Cái gì không thể, bọn mày làm được gì thì bọn cớm làm quá thế … kể tiếp, lúc gặp thái độ hắn ra sao.” Lão Bạt day trán, lãnh đạo một đám người trí tuệ quá thấp rất đau đầu.
“ Vừa thấy bọn em một cái là hắn chạy ngay, bọn em đuổi vào ngõ, vừa mắng hắn vài câu ... Kết quả xông ra đám cảnh sát đánh bọn em tàn nhẫn, bọn em liều mạng chống trả, khó khăn lắm mới thoát được ...” Thiết Đản không dám nói là được cớm tha cho, trát vàng lên mặt, nhưng không qua được mắt Lão Bạt, bị đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm, giọng nhỏ hơn: “ .... Bọn em không đánh nổi chúng, không không làm khó bọn em, bảo bọn em xéo, Lục Chỉ do chúng bảo vệ, ai làm khó tống vào đồn.”
Đây mới là lời thật, Lão Bạt không ngừng chống quải trượng tập tễnh đi quanh, nhưng nhất thời vô kế khả thi. Lão nghi chuyện này do cảnh sát cố ý gài bẫy, ép Kiều Tiểu Thụy vào đường cùng để làm chỗ đột phá, thế thì cả băng có nguy cơ sụp đổ, đây là phương thức phá một điểm khống chế toàn cục, nhưng Kiều Tiểu Thụy không phản bội thì làm sao mò ra hai tên bảo an La Uy và Tiểu Mã.
Mọi khi lão dựa vào kinh ngiệm quý gia bao năm đối phó với cảnh sát nhiều lần hóa nguy thành an, lần này lại giống như có tấm lưới lớn bủa quanh, từ từ thít lại làm người ta ngạt thở.
“ Thông báo lão J, đừng truy đuổi Lục Chỉ nữa, mau chóng trở về.” Lão Bạt ra lệnh triệu tập nhóm khác, giờ tín hiệu đã rõ, không thể mạo hiểm nữa, lão ta hi vọng Kiều Tiểu Thụy chạy thật xa vào.
Thiết Đản gọi điện cho Lão J, ấn loa ngoài cho đại ca trò chuyện, ai ngờ vừa a lô một tiếng, có tiếng quát:” Mẹ mày, mày là ai ... Á, ĐM, ĐM ....”
Thôi hỏng rồi, lại đánh nhau rồi, Lão J cũng đi vào vết xe đổ của họ rồi.
….. …..
“ Dừng, đánh thế đủ rồi.” Dương Khương giơ tay gọi ngừng, bọn lần này gian hơn bọn trước, bám theo Kiều Tiểu Thụy tới ngõ cụt mới ra tay, chỉ là bọ ngựa bắt ve đã có se sẻ đăng sau: “ Đừng tưởng cao không biết mày là ai, JJ Đồng Đại Soái đúng không?”
“ Dạ, dạ đại ca ... Bọn em có phạm tội gì đâu?” Đồng Đại Soái toàn thân bị đánh tới ê cẩm, vẫn phải cười nịnh cảnh sát:
“ Ai nói không, đánh người giữa đường, làm loạn trị an.”
“ Là, là các anh đánh bọn em, bọn em đã đánh cái nào đâu.” Đồng Đại Soái thấy oan vô cùng:
“ Không đánh bọn mày thì để bọn mày đánh người bị hại à, đây gọi là dự phòng phạm tội biết không?” Lão Thử như phiên bản to lớn xấu xí hơn của Thử Tiêu vừa nói vừa tát: “ Ai, ai đánh bọn mày, ai? Nói ra cho tao xem nào?”
“ Không, không có ạ ... Không ai đánh ạ.” Đồng Đại Soái lắc đầu quầy quậy, gặp phải bọn còn cặn bã hơn mình, líu ríu nói, còn quay sang hỏi mấy thằng đồng bọn nằm lăn lóc trên mặt đất:” Đúng không các anh em, ai đánh ai đâu, toàn chơi đùa thôi mà.”
“ Dạ dạ, chơi thôi ạ, ai đánh ai đâu.” Bọn trộm vội vàng phủ nhận, không có mà no đòn, cảnh sát lâm thời thì cũng là cảnh sát.
“ Thế còn được.” Dương Khương quá rõ bọn trộm, nhìn thì tên nào tên nấy ngông nghênh bố đời lắm, nhưng nhạt như chuột, chỉ dám ức hiếp dân thường:
Đồng Đại Soái cẩn thận lấy thuốc lá ra mời:” Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm, mấy cái thằng ngu này rảnh rỗi chơi trò tát nhau, lớn rồi mà chơi chả biết nặng nhẹ gì, tự tát nhau chảy máu .... Để xin lỗi các anh, tôi mời một bữa.”
“ Cút, người mời bọn tao xếp thành hàng kìa, không đến lượt mày ... Nghe rõ, ai dám kiếm chuyện với Kiều Tiểu Thụy là kiếm chuyện với bọn tao ... Xéo!” Dương Khương co chân đá một đám trộm định nằm ăn vạ, bọn trộm như gặp đại xa, kéo nhau chạy hết:
Lúc này Kiều Tiểu Thụy đã thoát khỏi vòng vây mấy phút, lại là đám hiệp cảnh giúp hắn, nhưng càng giúp gì hắn càng sợ, chạy không được bao xa dừng lại, ngửa mặt nhìn trời, khóc không ra nước mắt, không hiểu làm sao mà chỉ trong chớp mắt mình rơi vào cảnh đường cùng này.
“ Mẹ nó, hôm nay mình đi thôi.” Quyết định rồi, dù sao mang tuyệt kỹ trên người, đi đến đâu cũng chẳng lo chết đói, Kiều Tiểu Thụy dừng ở quán bên đường, mua chai nước ngọt tu một hơi hết quá nửa, thế nhưng đuôi mắt cảnh giác liếc một cái , rụng rời chân tay, lại bị bao vây rồi:
...
Thằng này đúng là tội nghiệp =))