Xử trưởng Lý năm nay đã 50 rồi, hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm kéo dài đến tận mang tai, đôi mắt sáng đeo kính gọng sừng kiểu cổ, ánh lên vẹ trí tuệ, khóe miệng và dưới mắt đầy những nếp nhăn, khiến cho người ta cảm thấy ông ta một vẻ không màng thế sự. Yhế nhưng nét mặt lại mệt mỏi, điều đó dễ giải thích, là quan viên loại hình học giả, chuyên ngành học của ông ta trước kia chẳng liên quan tới ngành cảnh sát này, vụ việc hôm nay đúng là tai bay vạ gió, nên có bệnh vái tứ phương. Vì danh tiếng Dư Tội mà tới, vốn mang tâm thái hạ mình chiêu hiền đãi sĩ, ai dè lại gặp phải cảnh này, ông ta không thể hiện ra ngoài quá mức, chỉ hơi nhíu mày hỏi: “ Vậy sao không tới?”
“ Hôm nay cậu ấy luân phiên nghỉ ạ, từ Quốc Khánh tới giờ cậu ấy đã 45 ngày liên tiếp làm việc không nghỉ, ngày nào cũng bận rộn.” Đội trưởng Lưu thầm than xui xẻo, thế nào đúng ngày hôm nay:
“ Thế nào là nuôi quân ba năm dùng một ngày, ngày ngày có mặt không quan trọng, lúc quan trọng là phải có ... Lưu Tinh Tinh, cho anh một tiếng nữa, tìm người về cho tôi.” Khổng Khánh Nghiệp xưa nay quen tác phong mạnh mẽ, từ lời này nghe ra lãnh đạo đã vô cùng bất mãn, không cần biết cậu ngày ngày vất vả thế nào, tôi chỉ biết lúc tôi cần thì không thấy là không chấp nhận được rồi, ý tứ lãnh đạo là vậy:
Lưu Tinh Tinh vâng dạ, kéo cả hai người kia ra ngoài, hơi rượu nồng nặc thế này mà hai thằng ngốc cứ đứng đó chọc giận lãnh đạo.
Cũng may là Thử Tiêu và Lý Nhị Đông biết Dư Tội ở chợ hoa quả, cả thành phố chỉ dăm ba cái thôi, nửa tiếng sau đã tìm được chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài chợ, đoàn người chạy vào thấy Dư Tội mồ hôi mồ kê nhễ nhãi vác hàng lên xe.
Dư Tội thấy đám anh em tới thì mừng rỡ lắm, bên kia chưa kịp nói câu nào đã nói trước: “ Ái dà, thế này mới là anh em tốt của tôi, còn ngẩn ra cái gì, mau tới giúp đi.”
“ Ừ.” Thử Tiêu lật đật chạy tới đỡ hàng cho Dư Tội:
Lưu Tinh Tinh cuống lên kéo Dư Tội đi, Dư Tội nghe kể tình hình xong thì bực mình giật tay lại: “ Lãnh đạo quan trọng còn cha tôi thì không à, mặt trời sắp xuống núi rồi, không kịp vận chuyển sẽ khỏng mất, hôm nay nhiều người tranh thủ nhập hàng bán Tết, không thuê được ai.”
“ Nhưng mà là lãnh đạo trên tỉnh xuống.”
“ Tỉnh xuống mất mấy phút, quê tôi lên đây mất mấy tiếng đấy.” Dư Tội cũng biết quan lớn hơn một cấp đè chết người, đè cho đội trưởng Lưu thở không ra hơi nữa, cười gian:” Đội trưởng Lưu, thế nhanh lên, giúp tôi chuyển hàng, chúng ta về cho sớm.”
“ A, đúng, đúng, làm việc gọi hết người lại đây, làm việc, làm việc mau ...” Lưu Tinh Tinh sực tỉnh, vừa quát tháo vừa sắn tay áo lên:
Thế là chẳng bao lâu sau, chua choa xe cảnh sát hú còi kéo tới làm tất cả phải dừng tay quay đầu nhìn, cứ tưởng là có tội phạm nguy hiểm ẩn nấp ở chợ hoa quả, quản lý chợ sợ hãi chạy ra định hỏi chuyện. Ai ngờ cửa mở rầm rập, một đám cảnh sát nữa, như đàn ong chăm chỉ qua lại khuân hàng, Dư Mãn Đường vênh váo nói với Lão Ngũ đang đứng đó như trời trồng: “ Phục chưa, con tôi gọi một tiếng, bảo tới là họ không ai dám không tới?”
Lưu Tinh Tinh đi qua nghe thấy, chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã cắm mặt xuống rồi.
Ái chà chà, không ngờ có vị bồ tát sống ở đây mà không rõ, ở cái chỗ bát nháo này quen biết thêm một cảnh sát là tăng thêm một phần đảm bảo, ai biết lúc nào cần nhờ tới. Quản lý nhìn gần hai chục cảnh sát đang tích cực làm việc vừa thầm đoán lai lịch con trai Lão Dư vừa lấy ngay thuốc lá ra mời mọc.
Hôm nay chắc chắn là ngày vinh quang nhất trong đời Dư Mãn Đường, cười lệch miệng, bà nó, sau này hàng tốt kẻ nào dám tranh, lão tử gọi con trai tới đánh nó, ha ha ha.
Quả đúng là thế thật, về sau mỗi lần Lão Dư lên tỉnh nhập hàng đều được ưu ái, chỉ cái nào lấy cái đó, oai hơn trùm XHĐ, cơ mà đó là chuyện sau này rồi ….
Đông người nên chẳng bao lâu xong việc, Dư Mãn Đường thanh toán tiền hàng, dặn dò con trai một phen, sau đó rút ra mấy tờ tiền nhét cho con, chỉ đám đội viên đội chống trộm cắp đang đứng thở không ra hơi:” Mua cho các huynh đệ vài bao thuốc, không thể sai bảo người ta miễn phí, xem xem, đến vị lão ca này tuổi cả đống rồi vẫn nhiệt tình giúp đỡ... Lão ca, nhớ số xe của tôi nhé, lần sau tới lấy hàng lại nhờ anh.”
Vị "lão ca" kia chính là đội trưởng Lưu Tinh Tinh chứ ai, đám đội viên phải quay mặt đi mà cười, Dư Tội còn định giải thích, cơ mà lại thôi, dọa cha làm cái gì, cứ để cha vui một ngày, tiễn cha lên đường, việc đã xong, vội vội vàng vàng lên xe về đội.
“ Người mất cắp là người Bỉ quốc tịch Mỹ, chuyên gia hóa chất, được công ty RX thuê, công ty này nhập cổ phần vào mỏ than Ninh Đại tỉnh ta, hơn nữa còn đang đấu thầu một hạng mục mới của tỉnh. Vật bị mất ở sân bay hình như có liên quan tới kỹ thuật máy khai thác của công ty RX, cùng với kế hoạch đấu thầu của họ, cùng lượng lớn tư liệu kỹ thuật, hành lý bị người ta giả mạo nhận mất. Căn cứ theo điều tra chi đội tri an hai ngày trước, hẳn là bọn chúng trộm được hóa đơn hành lý, sau đó giả mạo lấy hành lý đi ... Hiện giờ người nước ngoài nổi giận, tới sân bay kháng nghị, sau đó tới chính phủ tỉnh kháng nghị, tỉnh phái thư ký văn phòng chính phủ tới sở công an, nghe nói hai ngày qua chạy mười tám chuyến, lãnh đạo cấp trên cũng đang bị lửa đốt đít ...” Lưu Tinh Tinh ngồi ở ghế phụ lái giới thiệu tình hình, rất trịnh trọng, còn có chút căng thẳng, dù sao là người nước ngoài mà:
Dư Tội lái xe chỉ gật đầu thể hiện đang nghe, còn chẳng bình luận gì.
Trộm trong thiên hạ bắt không xuể, y đã quen rồi, chỉ quan tâm trộm là ai, không cần biết người mất đồ trong hay ngoài nước.
Lý Nhị Đông ngồi sau chửi:
- Kháng nghị cái buồi gì, bảo đội chống khiếu nại ra bắt lấy, mang về nguyên quán.
Đội trưởng Lưu nổi giận, chưa kịp mắng thì còn có thứ kinh hơn, Thử Tiêu vốn bất mãn đám lãnh đạo kéo tới bức cung đội mình, vỗ đùi chửi: “ Mả mẹ nó chứ, người thường mất đồ chỉ biết tự nhận xui xẻo, người ngoại quốc mất đồ lại thành cảnh sát xui xẻo à? Không công bằng, chúng ta không phải đi hầu hạ chúng.”
Nói không nên lời nữa rồi, bốp bốp cho mỗi thằng một phát im mồm, cơ mà nói ra ở cái đội ngũ bên rìa này, trừ trên xuống dưới coi như cũng là đồng lòng đoàn kết, Lưu Tinh Tinh biết hiểu những đội viên này đang lên tiếng bất bình cho hắn.
Một tên trộm thôi, có gì to tát đâu, nhưng không bắt được thì thảm rồi, loại cảnh sát gì mà không bắt nổi trộm, chỉ ai thực sự đi bắt chúng mới hiểu, bắt trộm đôi khi khó hơn bắt tội phạm ma túy giết người.
Dù sao ai bảo xuất thân không tốt, mỗi lần chỉnh đốn, đồn công an đầy rẫy vấn đề, đội hình cảnh sai lầm không ngớt, chẳng ai tìm, mỗi lần chỉnh đốn người ta nhớ ra có cái đội chống trộm cắp rồi, hay quá, chẳng cần tìm vấn đề cũng cả đống, hiệp cảnh quá nhiều, tốt chất làm sao mà cao lên nổi? Lần này xuống bới móc vấn đề, cho nên Thử Tiêu và Lý Nhị Đông mới không may, hai người họ sớm bất mãn, càng không muốn dính dáng vào vụ này, một nói chuyện do bên hàng không phụ trách, không tìm được thì bồi thường cho đáng đời, một thì nói mình là đơn vị xếp bét, chẳng tới lượt, lại không phải trong khu quản hạt, tội gì vơ cứt vào người.
“ Dư Tội, cậu thấy thế nào?” Lưu Tinh Tinh không để ý tới hai tên lòng đầy oán giận kia:
“ Chưa biết, mới nghe anh nói vài câu thôi thì làm sao tôi biết được.”
Thấy Dư Tội thận trọng như thế, Lưu Tinh Tinh bảo đỗ xe lại bên đường, xe dừng rồi cũng cẩn thận lựa chọn từ ngữ nói:” Tiểu Dư, có vài lời người làm đội trưởng như tôi không nên nói, nhưng tới lúc này rồi, cậu phải có cái nhìn chính xác.”