Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 248 - Q3 - Chương 053: Người Xưa Bóng Cũ. (1)

Q3 - Chương 053: Người xưa bóng cũ. (1) Q3 - Chương 053: Người xưa bóng cũ. (1)

“ Anh cứ nói.” Mặc dù tướng mạo hung dữ, trình độ văn hóa chẳng cao, đội trưởng Lưu khiến Dư Tội rất nể phục, vì thế nghiêm túc lắng nghe:

“ Ý tôi là, ngàn vạn lần đừng háo thắng, chuyện này không có kết cục tốt đâu, cậu không làm được, chắc chắn bị phê bình, còn cậu mà làm được, chứng tỏ đồng nghiệp khác của chúng ta vô dụng. Vốn không ai ưa chúng ta rồi, luận công trao thưởng sẽ không có phần của chúng ta đâu, nên cậu nên khéo một chút.”

Dư Tội nhìn ra lo lắng trong mắt người đội trưởng già, phàm người ở tuổi này mà còn chết dí ở cấp phó khoa, làm việc gì cũng vô cùng dè dặt, lo lắng trùng tùng.

Thử Tiêu nhảy vào cướp lời: “ Còn không phải sao, làm được việc thì vinh quang thuộc về người ta, làm không được chúng ta thành bọn hề không tự lượng sức, không chừng bị đổ tội làm lỡ thời cơ phá án, chúng ta không làm là được, bảo họ đi mời người khác ấy.”

“ Đẩy đi không dễ, toàn là lãnh đạo, ngay cả lái xe cũng có cảnh hàm cao hơn chúng ta.” Lý Nhị Đông ấm ức lẩm bẩm:

Lưu Tinh Tinh quay đầu nhìn hai tên phía sau, kỳ thực lo hơn là, mấy chàng trai nếu vào thời điểm hiện tại gặp bất lợi, e về sau khó trở mình.

“ Tôi hiểu rồi, xem tình hình thế nào đã ... Chỉ là lãnh đạo mà muốn chụp trách nhiệm lên người, muốn trốn cũng không được, tám phần chúng ta phải tiếp nhận rồi.” Dư Tội nổ máy, tiếp tục lên đường:

Lưu Tinh Tinh cảm thán, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, chàng trai này đúng là có nhãn quang, đã chuẩn bị sẵn tư tưởng để gánh trách nhiệm rồi.

Tìm người tốn những hơn hai tiếng, xử trưởng Lý không ngồi yên được nữa, trong thời gian chờ đợi, nào chính phủ tỉnh, nào là sở công an tỉnh gọi điện tới mấy lần, người bạn quốc tế kia đã thông qua Đại sứ quán ở Bắc Kinh đề xuất kháng nghị, sở trưởng Thôi nghiêm lệnh cho hình sự, trị an, tuần tra, nghĩ mọi cách tìm manh mối, nhất định phải tìm lại vật bị đánh mất.

Tới rồi, chính chủ cuối cùng cũng tới rồi, cao thủ săn trộm một tháng bắt hơn 200 tên trộm do chi đội trị án tiến cử, cảnh sát nhỏ 5 phút thẩm vấn được trộm già do chi đội hình sự tiến cử, được một đám đội viên đội chống trộm cắp xúm quanh đi vào sân. Lưu Tinh Tinh rối rít dẫn vào phòng hội nghị cho lãnh đạo đã đợi lâu.

Cho dù là người tính khí tốt nhất cũng nổi nóng, làm cứ như mình là nhân vật lớn, rõ ràng chỉ là một cảnh viên thôi mà, tướng mạo lại chẳng ra gì, nhìn Dư Tội đi vào phòng hội nghị, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, làm người ta thất vọng.

Dư Tội đi vào quy củ kính lễ, sau đó ngoan ngoãn đứng sang bên chờ đợi.

Biểu hiện quá mức bình thường, phân cục trưởng Ngụy Trường Hà lạnh lùng giới thiệu từng người, xử trưởng ban đối ngoại Lý Vệ Quốc, chi đội trưởng Khổng Khánh Nghiệp, thư ký văn phong chính phủ Hàn Triệu Kỳ, ban bảo vệ sở nghiên cứu hóa chất tỉnh Phương Bộ Viễn ...

Giới thiệu xong một đám trung niên nhìn chằm chằm vào tổ thợ săn ba người, bị đám nam nhân già nhìn chẳng phải chuyện hay ho gì, có người nhìn chằm chằm Thử Tiêu, như đang chất vấn tên béo này phải chăng hữu danh vô thực. Người đánh giá Lý Nhị Đông, hoài nghi không biết hắn có phải trong biên chế cảnh sát hay không, dù sao thì đội này nhiều hiệp cảnh. Tất nhiên đa phần chú ý tới Dư Tội, đợi y lên tiếng, Khổng Khánh Nghiệp là người phát hiện điều khác thướng sớm nhất, thằng bé này khá đấy, đối diện với bao lãnh đạo như thế mà vẫn rất bình tĩnh, không có chút e sợ nào.

“ Thế nào, chàng trai, chưa nghe thấy cậu nói câu nào, cậu là cao thủ săn trộm đang nổi đình nổi đám trong cánh sát chúng ta đấy, chúng tôi đều đợi nghe ý kiến của cậu.” Khổng Khánh Nghiệp lên tiếng, cái không khí này thực sự quá trầm:

Dư Tội trả lời đúng trọng điểm:” Thông thường một vụ án mất trộm thời gian tốt nhất tìm lại đồ đã mất là 24 tiếng đầu tiên, giờ thời điểm đó đã qua, hơn nữa đây không phải chuyên môn của chúng tôi, chúng tôi chủ yếu là đối phó với ăn trộm đường phố, còn đây là phát sinh nơi quản lý tương đối hoàn thiện, hẳn đã có nhiều cao thủ tham dự rồi.”

Ý tử ngầm rất rõ ràng "chúng tôi không tham gia náo nhiệt nữa".

Khi nhận công lao mà anh khiêm tốn thì anh được hoan nghênh, khi nhận nhiệm vụ thì lãnh đạo không cho anh khiêm tốn, Ngụy Trường Hà hừ lạnh:” Đồng chí Dư Tội, thái độ phải đúng đắn.”

Lưu Tinh Tinh nhíu mày, hắn cảm tưởng như vị phân cục trưởng này cố ý gây khó dễ, từ đầu tới giờ thái độ cực kỳ không hữu hảo, không rõ đắc tội với vị lãnh đạo có tiếng nhỏ mọn này từ khi nào.

Xử trưởng Lý Vệ Quốc không lên tiếng, chuyện này sớm thương lượng rồi, Khổng Khánh Nghiệp trực tiếp nói: “ Thái độ nghiêm túc là đúng, nhưng lòng tin không đủ thì không nên ... Thế này đi Lão Lưu, mấy chàng trai này cho tôi mượn, tới sân bay thử xem, giờ chuyện lửa cháy ngang mày rồi, phân chia cái gì mà hình sự trị an nữa, cả sở trưởng Thôi còn đích thân tới hiện trường, đi ngay thôi, tìm được đồ bị mất, tôi đích thân mở tiệc mừng công cho các cậu.”

Xưa nay công an đều là thế, vỗ bàn quyết định, phất tay một cái là xông lên phía trước, nói xong kéo Dư Tội, đoàn người ùn ùn kéo đi. Thử Tiêu và Lý Nhị Đông cũng được gọi lên xe, từng chiếc từng chiếc nối nhau rời khỏi đội chống trộm cắp, mục tiêu sân bay quốc tế Vũ Túc cách đó 20 km.

Máy bay to lớn, tiếp xiên xinh đẹp và món đồ đắt đỏ, đó là ấn tượng của sân bay đem lại cho mấy người Dư Tội, dù sao so với vẻ nhà quê trăm phần trăm mấy tháng trước thì đã cải thiện không ít, thôi ngước đầu nhìn máy bay cất hạ cánh, nhìn mỹ nữ qua lại chảy nước dãi rồi.

Xử trưởng Lý vừa đi vừa liên hệ, dẫn đoàn người tới phòng quản lý tầng một, khi cánh cửa lời mở ra, đến cả Dư Tội cũng phải trố mắt nhìn.

Cảnh sát, toàn bộ là cảnh sát, phải tới trên ba chục người, có cảnh sát địa phương, có an ninh sân bay, ai nấy mặt mày nghiêm nghị như sắp ra trận, tựa hồ đang mở cuộc họp nghiên cứu vụ án gì đó, xử trưởng Lý thì thầm vài câu với người đứng đầu, quay lại chỉ Dư Tội: “ Các đồng chí, tôi vừa từ đại đội điều tra cảnh sát đường phố mời mấy cao thủ săn trộm tới, xem xem có thể giúp mọi người không ... Mọi người vất vả rồi, vụ án này sở trưởng Thôi đã lên tiếng, phải phá, không chỉ liên quan tới danh dự của cảnh sát toàn tỉnh, còn là danh dự của sân bay ... Nào, để tôi giới thiệu.”

Lần lượt giới thiệu Dư Tội, Nghiêm Đức Tiêu, Lý Nhị Đông, với tuổi ba người ở nơi này không khác gì trẻ con, đám cảnh sát kia nhìn họ cũng giống đánh giá một đám trẻ con. Hơn nữa cũng rất bất mãn chuyện xử trưởng lý gài người vào, cuộc họp dừng lại, người đứng đầu chiêu đãi lãnh đạo, an bài nhân viên tham dự vụ án đưa ba người Dư Tội sang phòng bên, có cả máy vi tính, máy đun nước, ghế sô pha, đầy đủ hết, lúc sau đưa ba cái thẻ quẹt, cấp mật mã quyền hạn .... Rồi đấy, tự ra máy vi tính mà xem tiến triển vụ án đi.

Người ta vừa đi một cái, Thử Tiêu đổ rầm xuống ghế sô pha, căng thẳng nãy giờ mãi mới được thả lỏng:” Ngủ một lát ... Ài, còn chẳng bằng ở nhà viết kiểm điểm, nhìn cái thế trận đó đã khiến tim tôi đập loạn nhịp rồi.”

“ Này này, xem tiếp viên kìa.” Lý Nhị đứng ở bên cửa sổ hưng phấn hô, ngoài có một đội an ninh sân bay đang luyện tập: “ Dư Nhi, cảnh sát ở đây có cùng hệ thống với chúng ta không, được điều tới đây thì tốt quá.”

“ Vừa mới vài phút mà đã làm anh si mê rồi à?” Dư Tội ghé đầu nhìn đội ngũ phía dưới, tay đặt sau lưng, chân dạng ra, hai hàng nữ an ninh sân bay đồng phục uy nghiêm đứt đó, tặc lưỡi: “ Ồ, đúng là chỗ tốt, làm cảnh sát ở đây tuyệt đối không gặp vấn đề đói khát sinh lý.”

Bình Luận (0)
Comment