“ Nhìn gì thế?” Thử Tiêu nghe hai người này chăm chú như thế cũng bò dậy, nhìn một cái thôi cơn buồn ngủ đã bay biến, úi dà, úi da, nhìn tay vung lên kìa, đều tăm tắp, chân giơ lên kìa, đều tăm tắp, đúng là giết người, hắn vỗ vai Dư Tội: “ Dư Nhi à, cậu đúng là không có kinh nghiệm, ở chỗ này chỉ đói khát thêm thôi. Thôi, ngủ, chứ nhìn mỹ nữ nhiều quá, về nhà nhìn Tế muội tử lại mặt nặng mày nhẹ.”
Lý Nhị Đông trêu ghẹo Thử Tiêu sợ vợ, nhìn một lúc mới nhớ ra chính sự, chạy tới chỗ Dư Tội đang ngồi xem máy vi tính, hệ thống cảnh vụ ở đây không cùng đường với Lưới Trời, nhưng đại khái là giống, dùng quyền hạn có thể xem toàn bộ tiến trình vụ án, cũng chẳng có gì để xem, vài đoạn video về người mất đồ, cùng tư liệu báo án tương quan.
“ Này, chậm đã ... Đây là cái gì, cậu xem đơn vị ký tên ...” Lý Nhị Đông đột nhiên bảo Dư Tội tua ngược lại tới một đoạn văn thư, kỳ quái nói: “ Cậu xem, ký tên ... Ban liên lạc cảnh vụ đối ngoại, phân cục hàng không dân dụng, đây chính là cái đơn vị không xử lý được đẩy cho bên điều tra hình sự, bên hình sự không xử lý xong mới lại đẩy cho chúng ta ....”
Càng nói càng bất bình, vụ án đã xảy ra 48 tiếng, không tìm được đồ bị mất, không bắt được trộm mới đi tìm đội chống trộm cắp, có mà làm bằng mắt, dù là thằng trộm bại não cũng biến mất tung tích rồi, bao nhiêu camera giám sát như thế, nếu có được manh mối gì thì họ đã tìm ra từ lâu.
“ Khúc mắc ở vấn đề này ích gì chứ?” Dư Tội chống cằm xem ghi hình, vừa xem vừa vô thức nói: “ Kỳ thực tôi tò mò lắm, gây án ở đơn vị có hệ thống bảo an hoàn thiện thế này đâu dễ ... Khi ở Quảng Châu, nơi kiếm ăn đầu tiên của tôi là sân bay, ở đó kỳ thực trộm không nhiều, cái chuyện lấy trộm hành lý kiểu này càng gần như không có, dù sao nếu mất đồ thì phía sân bay phải chịu tranh nhiệm ... Trộm hành lý sao bằng trộm ví? Mục tiêu lớn mà khả năng có tiền không cao.”
“ Ê ê ê Dư Nhi, đừng có tò mò hại chết mèo, nếu mà chúng ta không tìm ra gì cả, về đội sẽ thành trò cười.”
Dư Tội hỏi ngược lại: “ Anh có vinh dự tập thể từ khi nào thế?”
“ Tôi lúc nào chẳng có, chỉ là cậu không phát hiện ra thôi, còn loại kia không có.” Lý Nhị Đông chỉ chỉ, Thử Tiêu nằm dựa vào ghế sô pha, đầu ngoẹo sang bên ngủ ngon lành, tiếng ngày phát ra đều đặn, cái thằng, chỉ dáng ngủ thôi mà người ta nhìn cũng thấy hạnh phúc, sau đó lại quay đầu nhìn Dư Tội:
Dư Tội đưa tay xua xua trước mắt hắn: “ Này, nhìn tôi cái gì thế?”
“ Cậu không phải dùng chương trình bên thứ ba chứ?” Lý Nhị Đông đột nhiên hỏi câu trên trời:
“ Là sao?” Dư Tội chẳng hiểu:
“ Chính là chương trình hack/cheat, giả vờ cái gì, chúng ta từ một ổ đi ra, sao cậu luôn nhìn ra tộm ở đâu, hôm qua tôi nói chuyện với Lạc Đà, anh ta nói, cậu như người khác vậy ... Tôi nhớ lại rồi, từ lúc ở Quảng Châu về, cậu thay đổi nhiều lắm, hình như cậu trở nên tích cực hơn, sôi nổi hơn trước.” Lý Nhị Đông nhìn Dư Tội cứ như muốn biết y dấu công cụ gian lận chỗ nào:” Còn nhớ thời ở trường, cậu thích nhất ngồi bên cửa sổ nhìn ra xa, có khi cả ngày không nói, tựa hồ thế giới này chẳng có gì liên quan tới cậu.”
“ Đừng nói tôi, anh mới thay đổi, không chơi game thâu đêm suốt sáng như xưa nữa, giờ còn biết vinh dự tập thể ... Ha ha ha, năm nay bình chọn cảnh sát ưu tú, nói không chừng sẽ có anh.” Dư Tội đưa tay vuốt má Lý Nhị Đông trêu:
“ Mẹ nó, đùa gì thế, bị cậu ở sau lưng thúc giục đuổi bắt trộm cả tháng, về mệt tới ngủ như lợn chết còn chơi cái gì.” Lý Nhị Đông giọng điệu u oán:
Vừa xem video giám sát khô khan buồn chán, hai anh em vừa hồi tưởng chuyện cũ, trường cảnh sát nói ra là nơi tốt nhất mà họ từng ở, mà bây giờ mỗi người một phương, cho dù là ở cùng thành phố, chẳng mấy khi nhớ ra gọi điện thoại hỏi han chứ đừng nói là gặp được nhau. Bạn bè còn đỡ, có bạn gái mới thảm, mà có bạn gái cũng là cảnh sát nữa càng không còn gì để nói.
Dư Tội không ngờ rằng Lý Nhị Đông là người hoài niệm nhất, hắn tới đại đội hai vài lần không gặp ai, đều đi làm nhiệm vụ, Bánh Đậu ở khu huấn luyện chó nghiệp vụ cách thành phố mấy chục km. Lạc Đà trung tâm tin tức, nghe nói khoa trưởng là một đại mỹ nữ, khiến đám kỹ thuật ở đó thành trạch nam hết, làm việc ở đơn vị chăm chỉ, bạn gái của Lạc Gia Long cũng được vị lãnh đạo đó giới thiệu. Đổng Thiều Quân thì tới giờ vẫn chưa nghe thấy tin tức, ngay cả Hán Gian đi đâu cũng không biết, tìm trên mạng nội bộ mà không thấy, về phần người về quê, ngay cả liên lạc cũng đứt đoạn.
Đây là cái lò luyện sắt lớn, bất tri bất giác ở trong đó bị luyện thành cùng một mẫu, Dư Tội nhìn Lý Nhị Đông buồn bã, ai có thể ngờ chứ, đám anh em nghịch ngợm phá phách đại bộ phận thành cảnh sát, tự giác hoặc không tự giác liều mạng vì nghề nghiệp, ngay cả y luôn cô độc một mình cũng hòa nhập vào băng nhóm này.
À không, là đội ngũ, nhầm!
Buổi trưa uống kha khá rượu, ngay cả Lý Nhị Đông cũng gục xuống bàn ngủ, Dư Tội vẫn xem video, bất tri bất giác rút thuốc lá ra hút hết điếu này tới điếu khác, mắt nhìn chằm chằm nghi phạm thoáng qua trên màn hình, nam, chừng 1m7, lấy hành lý trên băng chuyền, ung dung bỏ đi, tư liệu kỹ thuật cùng laptop, thiết bị mật mã đều ở trong đó, vì an toàn mới đi máy bay, ai ngờ lại mất ở sân bay.
Tố chất tâm lý tốt đấy, Dư Tội nhìn người kia lấy hành lý thản nhiên như không, đánh giá.
Có kế hoạch trước là cái chắc, hóa đơn gửi hành lý và vé máy bay dán với nhau, hắn lấy được đồ làm sao mà đi ra được? Chẳng lẽ làm vé máy bay giả, có khả năng qua nổi kiểm tra không?
Khả năng không lớn, Dư Tội quay ngược lại, tìm tài liệu báo án của người mất trộm, chính vì xuống máy bay không tìm được vé mới liên lạc với ban quản lý sân bay, có điều trong lúc đợi xác minh thân phận thì hành lý đã không cánh mà bay. Trên phim giám sát chỉ có hình ảnh người đội mũ, thủ đoạn thô sơ biến tất cả công cụ công nghệ cao thành vật trang trí.
Đơn giản mà khéo léo, đây là phong phạm cao thủ.
Dư Tội mỉm cười, chính y cũng không nhận ra, chân tay tích cực hơn, tìm kiếm trong mục lục, phân loại hồ sơ điện tử đã nói rõ từ thân phận của người mất trộm, tới chi tiết chuyến bay, danh sách hành khách, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ.
Thứ này tác dụng không lớn, bài trừ khả năng bất ngờ nảy lòng tham.
Í, người bị mất là nữ, một đôi, hai người nước ngoài, vóc người chừng 1m8, nhìn trong video rất rõ, bên cạnh còn có hai tùy viên người Trung Quốc, đi vào đại sảnh là có giam sát, quãng thời gian từ máy bay đi qua cầu chắc là không có gì, không gian chỉ đủ hai người đi qua ... Dư Tội đột nhiên như trúng điểm huyệt, giống như nhìn thấy cái gì quen thuộc, bấm pause, nhưng thứ quen thuộc đó biến mất.
Xem lại, không phát hiện, không chịu từ bỏ, phát đi phát lại, tới chỗ làm y sinh nghi dừng lại, thấy rồi ở lối đi rời sân bay, một bóng người vừa từ nhà vệ sinh đi ra. Là nữ, bóng hình ấy sao mà quen thuộc thế, quen thuộc tới mức y đưa tay lên sờ má trái.
Dư Tội hít sâu một hơi, chẳng biết không khí hay thuốc kích thích mà tinh thần phấn khích tới cực điểm.
Là cô ta, ả nữ tặc đẩy y vào con đường săn trộm, Dư Tội bắt hơn 200 tên trộm, ai cũng bị y dùng bức ảnh kia hỏi, mỗi khi nhìn khuôn mặt hoang mang của tên trộm, y lại thất vọng. Dần dần bóng hình xinh đẹp đó như khắc vào trong đầu, cho dù cô ta thay một bộ trang phục mùa thu yểu điệu, Dư Tội vẫn nhìn một cái là ra.
Toàn thân sôi lên vì phấn khích, nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không chớp, như sợ bỏ lỡ chi tiết dù chỉ nhỏ nhặt nhất, nhưng chỉ có một thoáng đó thôi, lục lọi hết đoạn ghi hình khác, vẫn không tìm thấy hình bóng đó, như đột nhiên tan biến vào không khí.