Phải thừa nhận rằng khi nguồn lực cảnh sát mà được điều động thì hiệu suất của nó khá kinh người, bắt đầu từ 20 giờ tối, kiến lập hệ thống chỉ huy, liên lạc hệ thống CCIC của tỉnh, hiện công trình Lưới Trời đã bao phủ bảy mươi phần trăm khu đô thị. Chỉ cần xác định mục tiêu, rất có khả năng trong vòng 15 phút là tìm ra vị trí nghi phạm, đây là sức mạnh công nghệ.
Song vẫn có tin tức xấu truyền tới Duẫn Nam Phi của chi đội đặc cảnh vào 20 giờ 15 vội vàng chạy tới phòng liên lạc lâm thời, hô lên với Hứa Bình Thu đang thương thảo với mọi người: “ Giả, xử trưởng Hứa, thân phận giả.”
“ Giả sao?” Lý Vệ Quốc khó khăn lắm mới tìm thấy tia hi vọng bị hất nước lạnh, đứng bật dậy:
Duẫn Nam Phi đi vào phòng, kết nối với máy vi tính, đưa dữ liệu vừa truy xuất được ra màn hình: “ Tên trên CMT là Lý Bân Nho, nhưng người này một năm trước đã đi Singapore du học chưa về, liên hệ với người nhà đã xác nhận ... Bên kỹ thuật hình sự cũng đã đối chiếu hình nghi phạm với Lý Bân Nho, đúng là sai lệch rất lớn, hơn nữa khả năng nghi phạm có hóa trang ... Xử trưởng Hứa xem, ba tuyến tam giác trên mặt không hề khớp.”
Nói tóm lại là không phải, ai cũng thất vọng, nhìn hai bức hình, chẳng cần thông qua máy móc kỹ thuật gì cũng nhìn ra không phải là một.
“ Hừm, CMT thật, người giả, bọn chúng làm việc tỉ mỉ đấy.” Hứa Bình Thu ngả người ra dựa vào lưng ghế, chuyện ly kỳ ông ta gặp nhiều rồi, không mấy bất ngờ:
“ Điều này chứng tỏ rằng phương hướng điều tra là chính xác, nếu mà dễ dàng tìm được như thế đã không phải là kế hoạch tinh vi rồi.” Mã Thu Lâm tìm vui trong khổ, cổ vũ mọi người:
“ Chỉ là thế thì phiền toái càng lớn, tôi tin chúng ta có thể moi được hắn ra, nhưng thời gian không kịp. “ Lý Vệ Quốc đứng ngồi không yên: “ Mọi người có cao kiến gì không?”
Đối diện với ánh mắt tha thiết tới "cháy bỏng" của xử trưởng Lý, đám cao nhân điều tra hoặc vờ nắm cầm trầm tư, không thì ghé tai nhau thì thầm bàn bạc. Người làm hình sự đều có chung sự cố chấp, đó là hai chữ "xác định", một khi xác định mục tiêu, bọn họ sẽ như sói bám theo mùi máu, cực kỳ kiên nhẫn tinh quái, nhưng giờ kẹt ở chỗ đơn giản nhất quan trọng nhất, bọn họ không có mục tiêu.
“ Người của chúng ta nên hành động thôi, là người lãnh đạo phi chính thức, tôi phát biểu vài câu nhé?” Hứa Bình Thu tỏ ý tôn trọng nhìn Lý Vệ Quốc, Mã Thu Lâm chưng cầu ý kiến, thong thả nói:” Đối phương tuy đã hóa trang, cũng không thể che dấu hết, ví dụ như chiều cao, một kẻ chừng 1m73, một kẻ chừng 1m68, cái này không thể giả. Còn nữa, đều là nam, có thể khẳng định, phối hợp ăn ý như thế, có thể thử vận may ở chỗ có tiền án ... Mọi người an bài đi.”
Dương Vĩnh Lượng dẫn đội viên chuyên môn đi tìm những kẻ tiền án ăn trộm đã được thả, Lưu Đào được an bài tăng cường thẩm vấn nghi phạm được triệu tập, Cố Hi Kiệt liên hệ với tất cả các đồng công an, đem hai nghi phạm mơ hồ đi điều tra.
Đây là biện pháp khi không có biện pháp nào, ở cái thành phố đông dân này, đôi khi chỉ có thể dùng cách ngốc nhất mệt nhất ấy. Mọi người nhận lệnh rời đi, Mã Thu Lâm cười thần bí, Hứa Bình Thu phát hiện sư, lão già này còn che dấu, đây là cái tuổi người ta cẩn thận giữ mình, cố vấn, tức là không cách nào nữa mới hỏi tới.
Hứa Bình Thu khách khí với đồng chí già:” Đội trưởng Mã, chúng ta ra đại sảnh sân bay đi dạo cho thoáng đãng.”
“ Ừ, cùng đi.” Mã Thu Lâm thống khoái đồng ý, cùng Hứa Bình Thu, Lý Vệ Quốc ra ngoài:
Biết mấy người họ có chuyện muốn nói, Lý Vệ Quốc không có chuyên môn, im lặng đi theo, nghe Hứa Bình Thu nói:” Đội trưởng Mã có nhớ Thiệu Bình Sơn không, anh ấy cùng nhập đội với tôi.”
“ Sao lại không nhớ, cái thằng vương bát đó lần đầu phá án đã dám vỗ bàn với tôi, bị tôi giáo huấn cho vẫn không phục.” Mã Thu Lâm cười có chút vị đắng:” Tôi không nên mắng cậu ta, để cơ hội xin lỗi cũng không có.”
“ Anh ấy có cái mồm đáng ghét vậy chứ, uống rượu với tôi nói, rất phục đội trưởng.” Hứa Bình Thu khi nhắc tới người đồng đội đã hi sinh luôn nói nhỏ, như sợ truyền ra ngoài vậy:
Mã Thu Lâm thở dài, câu này là lời khích lệ thích hợp nhất, người ta không tiếc mạng sống, mình lại đắn trước đo sau.
Hứa Bình Thu là chuyên gia đánh vào tâm lý người khác, đây chính là hiệu quả ông ta muốn, khéo léo mượn câu chuyện của người bạn cũ một chút mời đi vào đề tài:” Tôi thấy hai người này phối hợp gây án, không loại trừ khả năng được người ta thuê, ví dụ như cạnh tranh ác ý trong nghề.”
“ Hai người chưa đủ, ít nhất phải có một người nữa trộm vé, không thể nhiều hơn, nếu không khó bảo mật.” Mã Thu Lâm từ khi lui về tuyến hai đã rất khi phát biểu khi chưa có chứng cứ thế này:
“ Vậy là tay quen, tội phạm chuyên nghiệp sao?”
“ Đúng, làm rất gọn gàng, khẳng định là tay quen, nhưng chưa chắc có tiền án đâu ... Kẻ có tiền án luôn có tật xấu giống nhau là hấp tấp, đó là do vấn đề tự tin, mỗi lần gây án chúng ta nhìn ra được chỗ cẩu thả, nhưng mà đám người này khác. Hơn 50 tiếng không nhìn ra sơ hở, tuy không quá đặc sắc, nhưng làm rất khéo rất tự tin.” Mã Thu Lâm chỉ ra vấn đề:
Lão già này đúng là che dấu quá nhiều, cơ mà không thể trách người ta, Hứa Bình Thu lại hỏi:” Chắc chắn không phải trộm bình thường, song sao lại nhất định chưa có tiền án?”
“ Góc độ của anh không đúng, một số kẻ sức khống chế vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta ...”
Hai người kia nói chuyện khá nhỏ, toàn dùng từ chuyên môn, Lý Vệ Quốc rất vất vẻ mới theo kịp, lại thoáng thoáng thấy Mã Thu Lâm nói:” ... Thế nào cũng có sơ hở, phải tìm ra thời điểm chúng không cố ý che đậy thân phận ... À, mọi thứ quay lại chỗ này.”
Đã tới chính giữa đại sảnh sân bay, Lý Vệ Quốc rốt cuộc không nén được sốt ruột, đi sát bước Mã Thu Lâm hỏi:” Thầy Mã, ý thầy nói là chỗ này có sơ hở?”
“ Hẳn là thế, trước khi gây án thì chúng xuất hiện với tâm thái của người bình thường, thế nên chỗ đó có thể là nơi này, cũng có thể là nơi xuất phát.” Mã Thu Lâm lại bắt đầu không chịu nói nửa rồi, quay sang thái độ ba phải:
Nóng vội, nóng vội rồi, Hứa Bình Thu tốn công dụ dỗ lão già này nói ra, Lý Vệ Quốc lỗ mãng xen vào, khiến ông ta quay về trạng thái bình thường, nghĩ một lúc cố tình nói như để giải thích cho Lý Vệ Quốc: “ Ra tay ở nơi này vừa có thể khiến nạn nhân không thể đi lấy hành lý, trì hoãn cho đồng bọn gây án ... Sở hở ở đây, thời gian và tuyến đường lựa chọn rất kín kẽ, tôi không tin chúng không có sai sót.”
“ Khẩu cung của nạn nhân không phản ánh ra điểm này.” Mã Thu Lâm quả nhiên lại bị dẫn dắt tư duy:
“ Cho nên mấy chú nhóc đó đã tới nhà khách hỏi chuyện nạn nhân.”
A, Mã Thu Lâm gật gù, thầm hô tri kỷ.
Lý Vệ Quốc không hiểu gì cả, chỉ biết đi theo, kiến trúc tầng lầu, thang máy lên xuống khắp nơi, cứ như là mê cung, nào là khu thương nghiệp, nào khu chờ bay, khu ẩm thực, làm ông ta chóng mặt, thế này thì biết đối phương để lộ sơ hở chỗ nào.
Lối suy nghĩ quyết định lối thoát, chi tiết quyết định thành bại, sau một tiếng kiểm tra, phát hiện một người cứ ở sân bay chụp ảnh, bị kỹ thuật viên vô tình phát hiện, dùng kỹ thuật kiểm tra khuôn mặt khớp với nghi phạm, song nhìn bằng mắt thường lại là hai người khác nhau.
Kỹ thuật viên đó hét lên, âm thanh lớn nhất từ lúc vụ án xảy ra tới giờ, mọi người đều đỏ dồn tới, bắt đầu đối chiếu so sánh đặc trưng khuôn mặt, sau đó rất nhanh vang lên tiếng bước chân của đám thực địa thô lỗ, bọn họ nín nhịn lâu, sắp nổ tung rồi.