“ An An, chuyện gì thế? Thằng chó đó phun rắm gì vậy?” Cái gì vậy? Tưởng người nước ngoài mà to à, tùy tiện mắng chửi ai cũng được hay sao, huống hồ đó là nữ thần toàn trường. Dư Tội sắn tay áo, lửa giận đột nhiên bốc lên ngùn ngụt, cơ mà cũng biết không chơi lại thằng súc sinh ngoại quốc này nên chưa ra tay:
“ Cậu đừng kích động, ông ấy nói mất đồ hai ngày rồi mà không có bất kỳ tin tức nào, làm ông ta thất vọng với cái quốc gia này, bọn họ sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.” Đương sự là An Gia Lộ lại nhẫn nhịn rất tốt, lại còn nhìn Dư Tội cầu khẩn, nếu có va chạm là hỏng hết mọi việc:
“ À, cái này thì thông cảm, chúng tôi còn thất vọng nữa là họ, nhưng mà có gì để giận đâu.” Thử Tiêu cũng giữ Dư Tội, cái thằng này máu lạnh đấy, một khí nóng lên là như thùng thuốc nổ, khó cản lắm:
Dư Tội nén giận xuống bảo An Gia Lộ đi thẳng vào chủ đề, nhưng không ngờ hai người nước ngoài kia chẳng vừa, xì xà xì xồ một tràng dài, chắc chắn chẳng có lời nào tử tế. Thử Tiêu ghé tai Lý Nhị Đông cảm khái: “ Đáng tiếc chúng ta không học ngoại ngữ cho tử tế.”
“ Học làm chó gì, để nghe chửi à?” Lý Nhị Đông nhìn An Gia Lộ cười liên tục rất gượng gạo, động tác như đang vuốt giận cho đối phương cũng muốn đánh nhau lắm rồi, cảnh đó ai nhìn không xót, vừa nãy không phải Dư Tội nổi khùng trước thì có khi hắn đã ra tay:
“ Không phải, tôi chưa bao giờ trêu ghẹo em gái bên kia đại dương, nếu biết nói vài câu tán tỉnh thì hay quá.” Thử Tiêu chép miệng:
Nói liền một hơi tới hai gò má đỏ hây hây, An Gia Lộ mỉm cười với ba người bạn đang tức giận ý bảo mình không sao, nhỏ giọng phiên dịch:” Ông Mark không những muốn rút đầu tư khỏi Trung Quốc, còn muốn công khai bản mặt của cảnh sát Trung Quốc ra thế giới. Bà Michelle nói đã đi qua rất nhiều quốc gia, cảm thấy cảnh sát Trung Quốc là tệ nhất, khi mất đồ đã báo cảnh sát, vậy mà không có đãi ngộ tương ứng ...”
Dư Tội đánh giá người tên Mark nổi trận lôi đình vung tay vung chân, còn Michelle cũng căm phẫn không thôi, chẳng biết hai người này có phải một đôi không, cơ mả nét mặt y hệt nhau, thấy đồ đã mất, giống người bình thường, không có cách nào, lại đi trút giận lên người quan tâm mình.
“ Vênh váo cái buồi à, rút đầu tư đi, dọa ai, mẹ nó đầu tư tiền tỉ thì lương cũng tăng được đồng chó nào đâu mà phải sợ.” Thử Tiêu không nhịn được nữa:
Lý Nhị Đông phụ họa:” Cảnh sát thiên hạ thì đâu chả thế, không tệ hại thì ai đi làm cái nghề cảnh sát vừa mệt vừa lương ít này, đếch gì mà ngạc nhiên.”
An Gia Lộ không biết bình luận hai người bạn cũ này thế nào, Dư Tội trừng mắt lên, bảo hai người ngậm cái mồm thối lại, hai tên này vừa lẩm bẩm chửi có ngon thì đi mà trừng mắt với người nước ngoài ấy, ai ngờ Dư Tội vỗ bàn mặt đanh lại như khối sắt, chỉ mặt hai người kia:” Nói với họ, chúng tôi là cảnh sát tới đây thực thi chức trách, không phải tới nghe họ chửi ... Dịch đi, cứ thế mà dịch.”
Có vẻ như An Gia Lộ mấy ngày qua chịu đủ ấm ức rồi, bị Dư Tội cảm nhiễm, cũng buột miệng dịch đúng như y nói, vậy mà có hiệu quả, hai người kia đang định than phiền một phen nữa, đều có vẻ trấn tĩnh hơn, nhìn chằm chằm Dư Tội đánh giá ba người cảnh sát tượng mạo chẳng ra sao này.
Dư Tội tiệp tục nói lớn:” Hiện giờ có trăm cảnh sát đang tìm kiếm vật bị mất cho họ, chúng ta cần thông tin để phá án, chứ không cần xỉ nhục và chất vấn, nếu như chút lý giải và tôn trọng này cũng không có, vậy tôi hoan nghênh họ tự nghĩ cách.”
Liên tiếp mấy ngày qua, người trên tỉnh vì áp lực, chẳng những vâng vâng dạ dạ luôn mồm xin lỗi, còn trách mắng hai người phiên dịch không biết trấn an tinh thần bạn bè quốc tế, nghe Dư Tội nổi giận, An Gia Lộ thống khoái hết sức, không chỉ phiên dịch mà học cả thần thái của y nghiêm khắc nói chuyện với hai người kia.
Mất một lúc lâu Michelle mói nói một câu.
“ Bà ấy hỏi cảnh hàm của cậu.” An Gia Lộ phiên dịch:
“ Trả lời, bí mật.”
Nghe phiên dịch xong, hai người ngoại quốc hiểu lầm, cho rằng Dư Tội một thân thường phục, khí thế mạnh mẽ, lại lịch không nhỏ, trao đổi với nhau vài câu, tỏ ý muốn nghe tình hình vụ án hiện tại. Cái này thì dễ lắm, Dư Tội nói một tràng nào là lãnh đạo tỉnh coi trọng cao độ, các đơn vị cảnh sát huy động bắt trộm, chả cần ai dậy, nghe nhàm tai rồi, ấy vậy mà người ngoại quốc lại gật đầu liên hồi, té ra là hiểu lầm, họ cứ nghĩ bên Trung Quốc không quan tâm tới vụ án nên mới có thái độ như vậy.
Quan hệ hai bên cải thiện nhanh chóng, tới mức khi phiên dịch Trung Quốc của họ tới, lấy làm ngạc nhiên vì không khí rất tốt, không cãi vã.
“ Được rồi, để thuận tiện cho định tội sau này, lời của hai vị sẽ được ghi âm.” Dư Tội bật máy ghi âm để lên bàn:
Phiên dịch là nam thanh niên ăn mặc chỉnh chu chải chuốt, mà lại chẳng bằng cô gái như An Gia Lộ, run tới lắp bắp dịch lại những lời này, quả nhiên người ngoại quốc nổi giận, nói oang oang một trạng, phiên dịch chuyển lời: “ Ông Mark nói chuyện tra hỏi này đã làm hai lần rồi, ông ta không có kiên nhẫn nói đi nói lại, muốn biết tiến trình điều tra tới đâu.”
“ Đã xác định được vài nghi phạm trọng yếu, mà nghi phạm đi qua bên cạnh ông Mark, ông Mark bỏ sót rất nhiều tình tiết quan trọng, chưa cung cấp cho chúng tôi, đó là nguyên nhân tôi tới đây.” Lần này Dư Tội nghe rõ họ nói gì rồi, một từ đơn thôi, "SHIT!", nhíu mày:
“ Không phải phần tử trí thức cao à, tôi nói năng tử tế mà nói tục à ... Đcm, thế thì nói với họ, bất kể họ tin hay không, đánh mất đồ có nguyên nhân do họ sơ xuất.”
Mark nghe phiên dịch nói xong đứng bật dậy, tuôn ra một tràng, vẻ mặt kích động, thiếu điều xông vào đánh Dư Tội, phiên dịch run run chuyển lời cho Dư Tội mặt lạnh như tiền: “ Ông Mark nói anh phải chịu trách nhiệm vì lời nói của mình, ông ta muốn nói chuyện với lãnh đạo cấp cao nhất, đây là vu khống và đùn đẩy trách nhiệm.”
“ Bảo ông ta ngồi xuống.” Dư Tội khinh bỉ xua tay, nhìn thẳng mắt người cao hơn mình tới nguyên cái đầu: “ Hỏi họ, có phải ở lối ra máy bay gặp được một nữ nhân, khí chất trác tuyệt, cực kỳ xinh đẹp không?”
Một câu chẳng hiểu ra sao làm phiên dịch nơm nớp lo sợ chuyển lời, hai người nước ngoài có vẻ ngạc nhiên lắm.
“ Vậy thì đúng rồi, đó là góc chết của camera, tôi đoán, nữ nhân đó chủ động bắt chuyện với họ ... Cho dù tôi không biết khi bên cạnh ông Mark đây có mỹ nữ như cô Micheal đây làm sao cô gái kia còn tiếp cận được, nhưng tôi khẳng định cô ta đã làm được ... Hai người trì hoãn tại chỗ 1 phút 20 giây, chắc là đã có chuyện gì chứ?” Dư Tội nhìn sang phiên dịch: “ Anh đi theo phiên dịch chắc chắn biết đúng không?”
Phiên dịch né tránh Dư Tội chỉ chuyển lời y, Michelle đưa hai tay về phía trước, như muốn giải thích gì đó, Mark thì không nói gì, ghé tai phiên dịch thì thầm.
An Gia Lộ nghiêng người sang nói nhỏ vào tai Dư Tội: “ Hình như có một nữ nhân trò chuyện với ông Mark rất hợp, Michelle không vui, đang trách Mark ... À, có lẽ cậu chưa biết, Michelle là trợ lý tư của Mark, họ không phải là vợ chồng, nhưng sống với nhau.”
Dư Tội quay đầu sang đối diện đôi mắt mê hồn của An Gia Lộ, vì tránh bên kia nghe thấy, hai người rất gần, mái tóc dài bị gió ngoài cửa sổ lất phất cọ lên má Dư Tội ngưa ngứa, nếu không phải là địa điểm không thích hợp thì đã buông vài câu trêu đùa, quay sang nghiêm mặt nói: “ Hai vị không phải muốn đem tin tình hình thực tế công khai sao, được, cứ nói, chỉ là không biết công ty RX khi đó sẽ trút giận lên cảnh sát, hay là truy cứu trách nhiệm cấp dưới.”
....
Hôm nay dừng ở đây.