Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 258 - Chương 063: Tri Kỷ Nơi Đâu? (2)

Chương 063: Tri kỷ nơi đâu? (2) Chương 063: Tri kỷ nơi đâu? (2)

Thoáng cái trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai ông già, và ba đội viên đội chống trộm cắp ngồi ở vị trí bét dem.

Thử Tiêu và Lý Nhị Đông mặt sưng mày xỉa, vất vả chạy mấy tiếng, rồi bôn ba đi tra hỏi bị chửi như con cháu, hí hửng đem tin tức về thêm đám lão già phủ định sạch trơn, dù là ai chăn nữa cũng khó chịu. Chỉ Dư Tội mới đầu hơi tức giận, giờ y lại quay lại bộ dạng dưng dưng thường ngày, thậm chí còn dụi mắt ngáp một cái.

“ Xem ra tính khí ôn hòa hơn nhiều rồi, tôi còn tưởng cậu sẽ chất vấn vì sao tôi không ủng hộ suy nghĩ của cậu.” Hứa Bình Thu càng muốn tin tưởng phán đoán của Dư Tội hơn, nhưng là một lãnh đạo, ông ta phải làm như vừa rồi, duy trì sức chiến đấu của cả tập thể:

“ Chú là lãnh đạo, chú cần cân bằng.” Dư Tội nhún vai hời hợt trả lời:

Lão Mã hứng thú hơn hẳn, từ biểu hiện của Hứa Bình Thu chứng tỏ hết sức coi trọng chàng trai này, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy quá mức bình thường. Miêu tả ra sao đây, vóc dáng không cao không thấp, khuôn mặt chẳng xấu tới mức phản cảm, cũng chẳng thể gọi là đẹp trai, mắt mũi miệng đều rất đại chúng, với con mắt hình cảnh thì chẳng nhìn ra nửa phần đặc trưng nào để ghi nhớ, ngay cả cách căn mặc cũng thế, quần jean, áo có mũ, giống ngàn vạn thanh niên ngoài đường.

Dư Tội khá nhạy bén, phát hiện có đôi mắt già đang quan sát minh, y cũng nhìn lại, tuổi trên 60 rồi, mày thì dài mà nếp nhăn thì sâu, thi thoảng lại sờ cằm, tay rất lớn, nếu chục tuổi nửa tóc bạc hết sẽ rất tiên phong đạo cốt, cười hỏi:” Bác Mã vừa cai thuốc à?”

“ Tiểu Dư vừa học hút thuốc sao?” Mã Thu Lâm hóm hỉnh hỏi lại:

Hai câu hỏi không ai trả lời, chớp mắt hoàn thành cuộc so tài nho nhỏ giữa đồng nghiệp, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông nhìn nhau, ý hỏi, cái quái gì vậy?

Chỉ một câu làm thái độ Mã Thu Lâm lập tức thay đổi, hiền hòa nói:” Chàng trai, tìm cảm giác ở loại hiện trường thiếu chứng cứ này, có vẻ chỉ hai ta, khác ở chỗ tôi chỉ suy đoán, còn cậu lại coi là chân tướng, dũng khí đáng khen.”

“ Cháu thấy kinh nghiệm càng đáng quý.” Dư Tội hiếm khi nhanh chóng có thiện cảm với một người như vậy:” Bác làm đúng hơn cháu, không nhiều lời, không phải mất mặt, dù sao mấy người kia cũng chẳng hiểu.”

“ Ha ha ha, tôi nghĩ rất lâu mà không dám nói, sợ không ai tán đồng hoặc chỉ phụ họa bên ngoài thì cái mặt già này không biết để vào đâu. Chúng ta đi thẳng vào chủ đề thôi, cậu định ra tay từ chỗ nào để tìm tên trộm thần bí này, mỗi một nhóm luôn có một nhân vật linh hồn, cậu nghĩ là cô ta phải không?”

Trước mắt Dư Tội lại thoáng hiện một bóng hình mỹ lệ, tuyệt kỹ trong chớp mắt, phản ứng như sấm sét, hình bóng đó như ma quỷ bám vào y, buột miệng nói hai chữ:” Quá khứ.”

Tựa như nắng chiếu băng tan, niềm vui hiện lên mặt Mã Thu Lâm, khẽ gật gù.

Thử Tiêu huých vai Lý Nhị Đông đang mỉm cười:” Là sao?”

“ Ai mà biết được.”

“ Vậy cậu cười cái quái gì?”

“ Giả vờ biết chứ sao, tôi không muốn bị coi là thằng ngốc như cậu.”

Hai tên này lại đấu khẩu rồi, kỳ thực không cần giả vờ, ngay Hứa Bình Thu không hiểu đôi già trẻ này nói tới cái gì.

“ Chàng trai, đoán chừng cậu đang tìm một người quen thuộc bọn chúng để thỉnh giáo hả, tôi biết vài câu chuyện, song tôi không có sức mà kể, kiến nghị cậu tới một nơi tìm chúng, chính là quá khứ mà cậu nói, ông già này còn có chút thể diện đấy.”

Tìm quá khứ tất nhiên phải tới phòng hồ sơ, Dư Tội ngạc nhiên thích loại nói chuyện này, lời chưa ra khỏi miệng đối phương đã đồng cảm.

Tri âm khó tìm, Mã Thu Lâm sao chẳng như thế, đứng dậy nói:” Xử trưởng Hứa, xem ra tôi có thể về nhà nghỉ ngơi rồi, sóng sau xô sóng trước, sóng trước như tôi sớm muộn bị đẩy lên bãi cát biến mất thôi, anh không cần tôi nữa đâu.”

Hứa Bình Thu cũng đứng dậy tiễn, Dư Tội đi theo, nhưng ông gia không nói chuyện gì liên quan tới vụ án nữa, lên xe một cái là tiêu sái đi luôn, chỉ quay lại nhìn Dư Tội một cái rồi mỉm cười.

Dư Tội còn muốn thỉnh giáo vài câu, Hứa Bình Thu ngăn lại: “ Ông ấy già rồi, tinh lực không như trước, cái nghề này bào mòn người ta ghê lắm … Đợi ông ấy nghỉ ngơi rồi muốn hỏi gì hẵng hỏi.”

Hai người theo đường cũ trở về, Hứa Bình Thu liếc nhìn Dư Tội vẫn đang trầm tư, chủ động hỏi: “ Cậu định làm ngay trong đêm hay là mai mới làm?”

“ Đây là chưng cầu ý kiến hay là trực tiếp ra lệnh?” Dư Tội hỏi ngược lại, không khách khí gì hết:

Hứa Bình Thu thở dài, biết Dư Tội có nhiều thành kiến với mình, vốn không định gặp lại y sớm như thế, đợi thời gian xóa nhòa phần nào mâu thuẫn đã, cho nên lần trước mới thông qua Lâm Vũ Tịnh, Mã Bằng quan tâm một chút, thế nào lại tránh cũng không tránh nổi: “ Đều không phải, tôi đoán cậu sẽ làm ngay trong đêm, dù tôi không ra lệnh cậu vẫn làm, vì cậu tò mò, không chịu nổi hồi hộp qua đêm ... Làm cho tốt, đồng chí Dư Tội, vài ba năm nữa là có thể mặc lại cảnh phục cảnh ti cấp ba rồi.”

Không cần biết ông ta nói câu này là khuyến khích hay chế nhạo, Dư Tội chỉ khịt mũi coi thường, bỏ đi không thèm để ý nữa. Về tới phòng hội nghị thì Thử Tiêu và Lý Nhị Đông gục đầu xuống bàn, mặt đối mặt thổi bong bóng vào nhau, đã buồn chán tới độ không thèm cãi vã nữa rồi. Thấy Dư Tội về, hai người còn tưởng sắp được nghĩ, ngáp ngắn ngáp dài hỏi y nói gì với ông già mà thần bí thế.

“ Muốn tìm xuất thân nữ tặc thì tìm về nguồn cội của cô ta, cho nên nói quá khứ, mà quá khứ ở đâu, phòng hồ sơ còn gì nữa.” Thấy hai cái bộ mặt vẫn ngơ ngác, Dư Tội thở dài: “ Chỉ ăn là giỏi, ví như Thử Tiêu anh, vì sao chơi bài, lại còn thắng nhiều thua ít, vì cha anh là con bạc đúng không? Còn anh, Lão Nhị, vì sao anh hay lên tiếng hận đời, vì từ đời cha anh luôn sống trong nghèo khổ thiếu thốn, cuộc đời luôn trong dầu sôi lửa bỏng, đúng không? Nói thế đã hiểu chưa?”

Hiểu thì hiểu rồi, chỉ là cái thằng nói lọt tai nổi, Lý Nhị Đông nghiến răng cắn trả: “ Hiểu rồi, cậu vô liêm sỉ như thế là vì có người cha gian thương hả?”

“ Hỏi hay lắm.” Thử Tiêu rất hả giận:

Dư Tội ung dung đáp: “ Đừng dùng từ ngữ thô tục như thế, bây giờ gian thương là cách gọi của thương nhân thành đạt, cha tôi giờ có thể xem là thành đạt rồi, tôi chả làm gì nữa ăn bám cha tôi vẫn sống tốt, vẻ mặt của hai anh là do tự ti dẫn tới ghen tỵ, tâm lý mất cân bằng.”

“ Shit!” Câu này không biết tối nay vang lên bao lần:

“ Phát âm chuẩn thật, đã nói các anh có tiến bộ mà, đi nào, tôi dẫn các anh đi moi nữ tặc kia ra, cô ta nhất định là tên trộm không tầm thường ... Tim Lạc Đà nữa, tìm từ những tên trộm có tiếng ở Đại Nguyên, tôi không tin cô ta có thể thăng thiên độn địa .. Lão Nhị, đi chứ, dù sao anh về cũng chỉ ôm chăn tự an ủi bản thân, không bằng theo tôi có ăn có uống, vụ án này xong có khi lại khiếm thêm ít thu nhập.” Dư Tội vừa đi vừa khoác vai Lý Nhị Đông, anh chàng độc thân kiêm nghèo đói, còn Thử Tiêu không thèm ngó nghiêng tới:

“ Ê ê, tôi cũng đi ... Về nhà tới mấy chục km ... Ài Dư Nhi, chúng ta không thể kính nghiệp như thế, nửa đêm còn đi phá án ... Này, vào thành phố phải ăn khuya nhé, tôi lại đói rồi ...” Lý Nhị Đông với tay gọi theo Dư Tội đi xa dần:

Bình Luận (0)
Comment