“ Hạ gia là danh nhân Dực Thành đấy, ông chủ là Hạ Danh Quý, có tới hai nhà hàng, một trung tâm tắm rửa mát xa, lại còn đầu tư cả vào địa ốc, nghe nói là còn có sản nghiệp ở thành phố khác nữa ... Đại hộ như thế, ngay cả cục trưởng của chúng tôi người ta cũng không coi vào đâu.” Trịnh Trung Lương hết lòng khuyến cáo đám anh em, trừ Hạ gia ra, hai địa điểm khác mà Đổng Thiều Quân xác định là của hai nhà Đông, Lưu cũng là phú hộ có hạng Dực Thành, đều kinh doanh Ngưu Đầu Yến, trong cái thị trường không lớn ở nơi này ba nhà bọn họ chiếm 50% phân ngạch:
Quy tắc ngầm ai thì không hiểu, thời buổi này người làm ăn có mấy ai sạch sẽ chứ, nhưng dù có chuyện tiêu thụ đồ ăn cắp chăng nữa thì ai làm gì được?
Nói nửa ngày trời không ai để ý tới mình, Trịnh Trung Lượng hậm hực càu nhàu: “ Các anh em, tôi cũng có ý tốt thôi, đừng cho rằng làm cảnh sát tỉnh thành vài ngày mà xem thường địa phương nhỏ. Mãnh long không áp được địa đầu xà, huống hồ các cậu chỉ là mấy con sâu hại.”
Dư Tội cứ nhìn hồi lâu tựa hồ chẳng nghe thấy lời lải nhải của Trịnh Trung Lượng, hỏi:” Bánh Nướng, sao giờ?”
Đổng Thiều Quân nhún vai:” Tôi đã nói rồi, chỉ cung cấp hỗ trợ kỹ thuật và lý luận, thực tiễn thì cậu phải dựa vào mình.”
Dư Tội nhéo cằm trầm tư: “ Chỉ bốn năm năm thôi mà gây dựng sản nghiệp lớn thế này không có vấn đề mới là lạ, đừng nói có phân tích của anh, không có tôi cũng có thể đoán ra là họ, đám người này ở địa phương là loại bản lĩnh thông thiên, nếu làm theo trình tự thông thường chắc chắn là không đụng chạm được tới chúng ... làm ăn bất chính, không có cảnh sát liên quan vào mới là lạ …”
Trịnh Trung Lượng nghe tới đó liền có linh cảm không lành, cẩn thận cảnh báo:” Ê ê, cấm cậu làm bừa nhé.”
“ Tất nhiên là không làm bừa rồi, chúng ta cần có biện pháp ổn thỏa tránh để lại hậu họa sau này, nếu không đám người đó mà phản kích, cảnh sát nhỏ chúng ta làm sao mà chống đỡ được.” Dư Tội nói thế nhưng vẫn bày trò xấu: “ Hay làm thế này, giả dụ thôi nhé, chúng ta vào nhà hàng, nghĩ cách gây sự, đánh nhau, đập phá chẳng hạn, tóm lại gì cũng được, sau đó lấy danh nghĩa nhiễu loạn trị an để triệu tập đại biểu pháp nhân, chỉ cần lừa được ông ta ra ngoài, có cơ hội nói chuyện ...”
Trịnh Trung Lương không thèm nghe tiếp phần sau, Đổng Thiều Quân cũng lắc đầu, nói rất nặng lời:” Tuyệt đối không được, nếu cậu muốn làm theo cách đó vậy dứt khoát luôn đi, cởi cảnh phục, đừng làm cảnh sát nữa.”
Dư Tội lòng trùng xuống:” Tôi cũng muốn làm theo quy trình, nhưng giờ chúng ta chưa có chứng cứ vững chắc để bắt giữa điều tra, một tờ giấy triệu tập đơn giản căn bản không uy hiếp được tới ông ta, lại còn bứt dây động rừng, chẳng may là mấy người này chính là kẻ cầm đầu, chỉ cần có chút phong phanh, chúng ta đừng mong bắt được chúng.”
Điều này cũng đúng là sự thực, một tờ giấy triệu tập còn chưa biết gọi được người ta tới đồn hay không nữa là hỏi ra được điều gì, song Trịnh Trung Lượng vẫn không chịu, nói mấy nhà đó là thổ hào ra sao, nhiều tiền của thế nào, chẳng may có vấn đề thì bọn họ phủi đít bỏ đi, còn hắn làm cảnh sát đương địa sẽ lĩnh đủ. Dù Dư Tội nói kế hoạch này sẽ tính đường lui, xóa dấu vết liên quan, hắn cũng không chịu.
Không lâu sau, Lý Dật Phong đưa Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ tới, Dư Tội mừng lắm, đá đít Trịnh Trung Lượng và Đổng Thiều Quân nhát gan xuống xe, gọi hai người kia lên thương lượng.
Tôn Nghệ không cần nghe hết kế hoạch đã lắc đầu dứt khoát:” Không được, cậu mất cảnh phục còn về nhà bán hoa quả, chúng tôi làm cái gì?”
Thực sự không hiểu nổi, đám anh em ai cũng tiến lên rồi sao tên này vẫn bày mấy trò hại người, giở thủ đoạn lặt vặt, như trong trường cảnh sát, lại còn thăng cấp lên mấy lần. Ở trong đội ngũ kỷ luật một thời gian rồi, trong lòng ai chẳng có cố kỵ.
“ Dư Nhi, cậu lành vết thương thì quên cơn đau à, nếu nhà cậu bị trộm trâu, không cần nói nhiều, anh em xách đồ tới đập nát cái ổ chó của chúng nhưng đây là chuyện công không phải thù riêng ... Bài học ở đội chống trộm cắp chưa khiến cậu rút ra được cái gì à? Đám thổ hào này còn nguy hiểm hơn mấy lần.” Ngô Quang Vũ tức giận vung tay tát Dư Tội một phát:
Dư Tội bị một cái tát tỉnh người, phát hiện ra mình lại đi vào ngõ cụt rồi, gặp khó một cái là phá luật, bảo vệ luật pháp nhưng cũng xúc phạm luật pháp, nhưng thực lòng, y không thấy mình làm thế là sai, vì mục đích phá luật của y là chính đáng.
Dù sao biện pháp của Dư Tội bị toàn bộ phủ quyết.
Trong xe im lặng, chuyện của Dư Tội tới giờ vẫn làm anh em xúc động, thậm chí Tôn Nghệ không vui trách Ngô Quang Vũ nói ra.
“ Không trách Dư Nhi được.” Đổng Thiều Quân thở dài:” Các cậu có nghe chuyện vì mất hai con trâu mà chồng suýt đánh chết vợ chưa, các cậu nghe vài con trâu có lẽ thấy nhẹ nhàng chứ, ở quê đó là mạng người đấy ... Nếu không tôi chẳng vất vả bỏ Tết chạy theo giúp cậu ta.”
Ngô Quang Vũ gãi đầu sồn sột:” Bánh Nương, khả năng có cao không?”
“ Rất lớn.” Có điều với bản tính cẩn thận thật thà của Đổng Thiều Quân, không mạnh miệng: “ Cũng có khả năng là rất nhỏ thậm chí sai hoàn toàn, theo mẫu vật mang về phân tích, chỉ có thể chứng minh trâu nuôi thả và trâu chăn nuôi khác nhau, chưa thể chứng minh được trâu nuôi thả chính là trâu bị trộm.”
Lý Dật Phong dè dặt kiến nghị:” Đồn trưởng, hay việc này để em được không?”
“ Cậu?” Mọi người không hiểu nhìn về phía người lên tiếng, là Lý Dật Phong, thân hình mảnh khảnh, mặt mày trắng trẻo thanh tú, da non như học sinh cao trung, lẫn trong đám người da thô thịt dày này rất chói mắt:
Lý Dật Phong kiên định đứng lên vỗ ngực:” Đồn trưởng, biện pháp này em thấy tốt lắm, có điều chi tiết cần thay đổi.”
“ Nói tiếp nói tiếp.” Dư Tội mừng lắm, có người ủng hộ rồi:
“ Anh muốn gây sự đánh nhau không hay tí nào, chúng ta căn bản không cần.” Lý Dật Phong chỉ cái xe của Hổ nữ:” Có sẵn món đồ chơi này, chúng ta đóng giả đại gia, kiếm tí chuyện không dễ à? Cái mặt chúng ta không đáng tiền, nhưng cái xe này thì có, nhìn xe ai dám tin chúng ta là cảnh sát.”
Tôn Nghệ mê xe thèm thuồng: “ Đúng thế, cảnh sát lấy đâu ra đồ tốt như vậy, có cũng chẳng dám dùng.”
“ Em bảo này, chúng ta cứ nghênh ngang đi vào nhà hàng đó, chọn món thật đắt, ăn xong sờ túi, a, tiền đâu mất rồi, trong cái nhà hàng này có trộm, chẳng lẽ đi xe này còn thiếu mấy đồng tiền lẻ ... Hoặc không thì ăn cơm xong mới gây chuyện, nói xe bị rạch, xe đắt như thế bị rạch, ai phải giải quyết đây? Biện pháp thì nhiều lắm, các anh đầu óc đều bị cương hóa rồi không nên gây chuyện mà làm sao đẩy lỗi về phía người ta kìa.” Lý Dật Phong thấy xung quanh chăm chú lắng nghe, càng nói càng đắc ý:
Dư Tội giờ mới hiểu ra vì sao cha hắn cũng không chịu nổi đuổi xuống quê, mấy trò này chắc chơi không ít lần, có điều với Dư Tội bây giờ đây chính là bảo bối: “ Đi nào, cảnh sát nhà quê chúng ta tự giải quyết, còn nói đại đội hình sự tỉnh thành, đến cả tuần chẳng tìm lấy nổi một manh mối, kế hoạch chẳng lập nổi một cái, toàn bàn lùi, nghe tới thổ hào thì sợ đái ra quần, nếu tới thêm vài tên thổ phỉ nữa thì chắc là chạy mất dép luôn, nhân dân còn hi vọng đếch gì vào các anh nữa.”
Đồn trưởng và cảnh sát nhỏ chớp mắt đi lên chiếc xe Land Rover cực kỳ bắt mắt kia phóng đi.
Mọi người đều lúng túng, chuyện này không biết rốt cuộc nên giúp hay bàng quan, đến khi Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên đuổi tới vẫn đứng đó nhìn theo hướng Land Rover rời đi.