Dư Tội đẩy hết việc cho Đổng Thiều Quân xong liền đi như chạy khỏi sân sau, may là đang luân phiên nghỉ Tết, nhân viên trong đồn không nhiều, Dư Tội rửa mặt rửa tay mấy lần, chuẩn bị rửa xe cho bớt mùi mai còn làm việc thì Lý Dật Phong và Trịnh Trung Lượng tới, nơi này ban đầu chỉ hai người họ biết.
Lý Dật Phong chạy theo sau Dư Tội nói: “ Đồn trưởng, sắp không giấu được nữa rồi, anh phải ra mặt thôi, đám người của đại đội hai đang bất mãn lắm.”
Nói xong kể lại tình huống, nhất là Giải Băng đi xoáy sâu vào nghi vấn liên quan tới y. Dư Tội nhíu mày, chi tiết đó bỏ qua cũng không ảnh hưởng tới điều tra vụ án cơ mà, y còn đang không hài lòng vì tiến triển của bên đó gần như không có, còn chuyện bên này phải xem kết quả phân tích của Đổng Thiều Quân, trước khi có kết quả thì việc này chưa thể lộ ra.
Trịnh Trung Lượng chần chừ nói:” Dư Nhi, hay là thế này, tôi đặt một bàn Ngưu Đầu Yến, mời các đồng chí từ tỉnh thành tới, năm mới năm me phải xa nhà thế này, không phải dễ dàng gì.”
“ A, như vậy tốt quá.” Lý Dật Phong vội đồng ý thay đồn trưởng: “ Anh Trịnh, tôi tra trên di động, món này nổi tiếng phết nhỉ?”
“ Đương nhiên, đừng nói Ngưu Đầu Yến, ngay cả trâu hạ thủy cũng là món ngon có một không hai ở Dực Thành, rời khỏi nơi này là không ăn được nữa đâu, cho dù mô phỏng theo không có nước ở nơi này, không có gia vị rau thơm ở nơi này, đừng hòng ngon được ... Nào là tim trâu tái, gan trâu sào, lòng trâu chín vị ...”
Ọe! Đột nhiên có âm thanh hết sức không hài hòa cắt ngang lời Trịnh Trung Lượng, quay đầu lại thấy Dư Tội ôm miệng chạy như ốm nghén.
“ Sao thế? Nghe thấy món ngon lại buồn nôn?” Lý Dật Phong ngạc nhiên.
Trịnh Trung Lượng cười gian, hắn cố ý, mấy ngày liền chở trâu hạ thủy mà vẫn ăn được thì là thánh rồi.
…..
Thời gian rất quý giá, ở thêm một ngày cũng là lãng phí, nhất là chấp hành nhiệm vụ vùng ngoài, sợ nhất là lòng người bất ổn, nhiều ngày không tiến triển. Dư Tội lại mãi không lộ diện, vì vài con trâu mà tốn công thế này thì không đáng, Giải Băng xin đội cho rút quân, nhưng bấn ngờ là Thiệu Vạn Qua không đồng ý, còn truyền cho hắn một thông báo.
Giải Băng xem thông báo mà lạnh lưng, từ 27 tháng Chạp tới mùng 10 tháng Giêng, toàn tỉnh tổng cổng phát sinh 28 vụ mất trâu, tổng kim ngạch hơn trăm vạn, khắp nơi điều tra, công an các huyện nhận được lệnh chạy mệt nghỉ. Hắn mới hiểu ra vụ án Dương Đầu Nhai khả năng là hình ảnh thu nhỏ toàn tỉnh, từ thủ pháp , quy luật gây án, tổng kết lại sẽ có ích lợi cho vụ án lớn, nghĩ tới đó hắn bình tâm hơn.
Đương nhiên vụ án điển hình nhất là ở xã Dương Đầu Nhai, thế nhưng vừa nghiên cứu sâu hơn thì hắn lập tức nổi nóng, đám cảnh sát quê ghi lời khai còn lỗi chính tả tùm lum, mấy tấm ảnh tàn khuyết, chụp không đúng góc độ, không đủ khoảng cách, không đủ bao quát làm hắn nhìn mà muốn đánh người.
Xem tổng quát vụ án, Giải Băng mơ hồ tìm được cảm giác chưa rõ ràng, vì thế hắn và Triệu Ngang Xuyên kinh nghiệm điều tra nhiều năm thảo luận, có điều vẫn vướng lại ở vấn đề lựa chọn thời gian mai phục, chính xác tới mức đó phải có tình báo nội bộ hỗ trợ, nhưng không thể có tình báo, nếu không sao lại kẹt ở Dực Thành.
Khúc mắc này ảnh hưởng toàn bộ lối tư duy của Giải Băng.
Cả một buổi sáng thảo luận không có kết quả, Giải Băng trực tiếp đi gõ cửa phòng Chu Văn Quyên, cô theo đội một mặt an bài cuộc sống mọi người, mặt khác là hỗ trợ giám sát camera, có điều cô là người trực tiếp tham gia vào vụ án xã Dương Đầu Nhai. Giải Băng lại trình bày nghi vấn của mình lần nữa, Chu Văn Quyên vẫn bộ dạng thẹn thùng xấu hổ như không muốn nói làm thực sự khiến người ta vừa muốn ôm vào lòng dỗ dánh lại vừa muốn đánh một trận, hai cách đó Giải Băng đều không thể làm được, đành cầu khẩn:” Văn Quyên, chúng ta hay dở gì cũng là bạn học, lại còn cùng đội, tôi là tổ trưởng, chẳng lẽ bạn phòng bị cả tôi nữa à? Nếu bạn không tin tôi thì cứ nói.”
“ Không phải đâu tổ trưởng Giải.” Chu Văn Quyên xua tay phủ nhận, nhưng tới đó là thôi, chẳng giải thích thêm điều gì:
“ Vậy rốt cuộc là sao? Sao Dư Tội lại đề phòng chúng tôi như phòng trộm?” Triểu Ngang Xuyên thô lỗ chỉ thẳng vào mặt mình:” Cô xem tôi có giống trộm không?”
“ Anh Triệu, thực sự không có ý đó đâu, mọi người đừng cả nghĩ.” Chu Văn Quyền lúng túng lắc đầu:
“ Ài, sốt ruột chết đi, thế này ... Vậy bạn kể lại toàn bộ quá trình tham dự vụ án ở Dương Đầu Nhai xem.” Giải Băng ngồi xuống mặt đối mặt nhìn thẳng Chu Văn Quyên:
Chu Văn Quyên lại ngồi tránh đi, làm Giải soái ca xưa nay chưa từng gặp bất lợi với thiếu nữ bị đả kích nghiêm trọng, cũng may sự việc thì cô vẫn kể, còn rất chu đáo tỉ mỉ, kể cả chuyện Dư Tội chỉ tụ tập ăn uống chơi bài không làm gì, giọng nho nhẹ: “ Vấn đề các anh hỏi chúng tôi cũng hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói tự mọi người suy nghĩ, nghe người khác nói ra không đáng tiền nữa, tính cậu ấy trước giờ là thế, rất khó ưa.”
Nói tới Dư Tội, mặc dù đánh giá không cao, nhưng lộ rõ sự thân thiết, Giải Băng nhìn ra nhưng không chú ý vấn đề đó:” Vậy cậu ấy ở Dực Thành lâu như thế, hẳn có thu hoạch.”
“ Chắc chắn là có.” Chu Văn Quyên nói chắc nịch:
“ Thế là sao? Có thu hoạch sao không nói?” Triệu Ngang Xuyên hơi cáu:
“ Cậu ấy vừa gọi điện gọi Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ đi, tôi nghĩ là sắp rồi đó.”
Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên không hỏi thêm nữa bật dậy chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại, Dư Tội là loại gì thì thấy qua vụ án lần trước, đoán chừng lại dẫn người làm bậy.
Két, xe đỗ lại ở dưới dãy nhà ở đường Đông Quan, phóng mắt nhìn tới núi thâm đen liên miên, sản nghiệp địa ốc phát triển cao độ đã gặm mất một mặt núi, dựa vào núi tán mác mười mấy tòa biệt thự nho nhỏ, tường trắng ngói đen, nét hiện đại xen lẫn cổ điển thấp thoảng giữa thiên, nhưng người trong xe không có tâm trạng thưởng thức kiến trúc phong cảnh, anh mắt đồng loạt dừng ở cổng chính bằng gỗ theo phong cách phục cổ.
Ba tòa lầu xây thành tam giác, đình đài lầu các nối nhau rất cao nhã, chiếm diện tích phải mười mấy mẫu.
Trong ống nhòm mấy chữ hạ vàng "Hạ Phủ Ngưu Đầu Yến" dưới ánh nắng trông hết sức bắt mắt, vị trí này rất tốt, trên đường cao tốc cũng có thể thấy tấm biển này.
Đổng Thiếu Quân đã xuất sơn, đang cầm cái laptop đối chiếu bản đồ, Trịnh Trung Lương mấy lần muốn nói chuyện với hắn, nhưng thấy người ta tập trung cao độ, không làm phiền, cả Dư Tội cũng rất chuyên tâm, không nói một lời.
“ Các cậu chắc chắn là nhà này chứ?” Trịnh Trung Lượng chỉ nhìn tên “Hạ phủ” đã hơi ngán, thực sự là thấy khó tin:
“ Hỏi anh ấy.” Dư Tội chỉ Đổng Thiều Quân sau lưng:
Trịnh Trung Lượng có chút dè dặt: “ Bánh Nướng, cậu thành thần lúc nào thế, có chắc đó là nơi tiêu thụ đồ ăn trộm không?”
“ Tôi chỉ cung cấp hỗ trợ về lý luận và con số, chuyện vụ án cụ thể thì đừng hỏi ... trong ba địa chỉ đáng nghi ở Dực Thành thì cái này đáng nghi nhất, tôi dựa vào lượng xuất hàng và nhập hàng của họ để phân tích, hai lò mổ ở ngoại ô phía tây và nơi này là cùng một nhà, tỉ lệ sử dụng trâu cày ở nơi này rất cao, chiếm hơn 30% số trâu giết mổ.” Đổng Thiều Quân nói vô cùng chắc chắn:” Nếu cả ba địa đều không phải nơi tiêu thụ đồ ăn cắp, vậy Dực Thành không có nghi phạm nữa rồi.”