Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 376 - Q4 - Chương 046: Khổ Nhiều Mà Hiệu Quả Thì Ít. (2)

Q4 - Chương 046: Khổ nhiều mà hiệu quả thì ít. (2) Q4 - Chương 046: Khổ nhiều mà hiệu quả thì ít. (2)

Giải Băng lấy ra một tập tài liệu mỏng giơ lên, thể hiện rằng lời của hắn là nói có sách mách có chứng:” Theo tình huống tôi biết, đêm đó các cậu mai phục ở con đường nhất định phải đi qua nếu vào thôn, chụp lại ảnh đám trộm trâu vào thôn, sau đó thừa cơ bắt hết cả ba tên trộm trâu, đúng không?”

“ Đúng thế, hôm đó tôi còn không tin hành động có kế quả, nhưng thực sự kết quả là ... Oa, đúng là có trộm vào thôn thật, không bốc phét với mọi người chứ, đồn trưởng của chúng tôi còn gian hơn cả bọn trộm.” Lý Dật Phong nhớ lại đêm hôm đó vẫn thấy đồn trưởng của mình thật thần kỳ:

“ Nghi vấn ở đây, sao các cậu biết đêm đó chúng sẽ đi rải cỏ và thuốc dụ trâu, làm sao các cậu lại biết chúng sẽ gây án đúng địa điểm đúng thời gian như vậy?” Giải Băng đặt nghi vấn:

Chu Văn Quyên mím môi cười, bí mật này tới giờ vẫn chưa ai biết, thậm chí người đề xuất nghi vấn này cũng không nhiều, trừ Mã Thu Lâm, Thiệu Vạn Qua thì Giải Băng là người thứ ba, nhưng mà hắn hỏi sai người rồi, Lý Dật Phong gãi đầu gãi tai như khỉ.

Trịnh Trung Lượng mất kiên nhẫn:” Hỏi cậu đấy, trả lời đi chứ!”

“ À, anh nói thì đúng là đáng nghi thật, mấy ngày trước vụ án không xảy ra vấn đề gì, chúng tôi chỉ ở trong đồn chơi bài tán phét, tới đúng hôm đó đồn trưởng nói chúng tới, huy động hết lực lượng, thế là chúng tới.” Lý Dật Phong giải thích càng hồ đồ: “ Vậy là mọi mọi người đi bắt trộm.”

“ Cậu nói cái gì mà chẳng ra đâu ra đũa thế?” Trịnh Trung Lượng không tin:

“ Vốn là như thế mà, không phải anh là Đại Tiên à, sao không tự bấm quẻ xem.” Lý Dật Phong phản bác:

Triệu Ngang Xuyên xen vào chặn đứng vụ cãi nhau:” Dật Phong, cậu mau tìm đồn trưởng của cậu về thương lượng xem, không thể để hao tốn thời gian thế này, đại đội hai chúng tôi vốn không đủ lực lượng, tôi còn phải bỏ lại vụ án trước Tết, vậy mà mấy ngày rồi không thấy mặt cậu ta đâu.”

Lý Dật Phong cũng thấy đồn trưởng làm vậy là không đúng, dù gì người ta cũng tới giúp mình mà lại biệt tăm:” Vâng, được ạ.”

“ Cậu ấy đang làm cái gì thế?” Giải Băng hỏi:

“ Chuyện này ... Thằng Ngốc và Đầu Tỏi bị đồn trưởng phải đi nằm vùng ...còn anh ấy, anh ấy ...” Lý Dật Phong ánh mắt né tránh, cái vẻ mặt này chứng tỏ là biết gì rồi, làm sao qua mắt được đám hình cảnh ngày ngày tiếp xúc với tội phạm, bị cả đống ánh mắt rợn sống lưng chiếu vào, không dám giấu nữa: “ Anh ấy mua trâu hạ thủy.”

“ Trâu hạ thủy là gì?” Giải Băng không hiểu:

Trịnh Trung Lượng giải thích, chính là thứ thừa lại của lò mổ, như tim, gan, lòng gì gì đó, ở một dải Tấn Nam này trâu hạ thủy đem nấu trâu hổ lốn, khá ngon.

Ngon thì ngon, nhưng liên quan gì tới vụ án, Giải Băng cau mày:” Cậu ta làm thế để làm gì, bao nhiêu người đang đợi cậu ta.”

“ Không biết ạ, anh ấy cứ đi hết các lò mổ, thu mua đủ một xe là mang đi bán.” Lý Dật Phong vừa nói tới đó có cái chân cử động đá kín một phát, nhìn ra là Trịnh Trung Lượng, hắn biết điều im luôn:

Những người khác sắc mặt khó coi, anh em thì bận tối tăm mặt mũi, một người kiêm mấy nhiệm vụ, cậu ta thì hay rồi, tranh thủ kiếm chác thêm hay sao?

Thấy bầu không khí không ổn, Lý Dật Phong và Trịnh Trung Lượng cáo từ, hôm nay phải tìm đồn trưởng về mới được.

… …

Một bao ném rầm xuống đất.

Lại thêm một bao nữa, nghe tiếng động là biết trọng lượng không nhẹ chút nào.

Dư Tội ngửi thử tay mình, mặt nhăn lại, bị mùi thịt thối làm suýt nôn ra ngoài, cả một xe trâu hạ thủy đựng trong bao tải gai, máu tươi vẫn còn chảy, ném xuống trước cửa một hiệu bán lòng, ông chủ chấm nước bọt đếm đồng tiền dính mỡ, đếm xong còn kiếm tra lại, dính thêm một đợt nước bọt nữa mới yên tâm đưa Dư Tội. Dư Tội đếm tiền, sau đó lớn tiếng quát: “ Ê này, thiếu 25 đồng.”

“ Ài, số lẻ bỏ đi, hơn nghìn đồng còn tính toán gì vài xu, đang Tết, cậu muốn bán cũng chẳng có chỗ bán, hơn nữa hàng chưa xử lý sạch, tôi phải phí công làm lại lần nữa.” Ông chủ vì 25 đồng mà bới móc đủ lý do:

“ Cho nợ đấy nhé, hôm sau tôi tính một thể.” Dư Tội đút tiền vào túi quần nhảy lên xe:

“ Được, được, tính sau, tính sau.” Ông chủ gật đầu lia lịa, cười híp cả mắt vào, số trâu hạ thủy này còn rẻ hơn ở lò mồ, ông ta đoán chừng là nhà nào đó nhân dịp Tết tự mổ rồi:

Có phải thế không?

Không biết, Dư Tội vừa lái xe vừa nghiêng đầu tránh cái mùi thối nồng nặc, dù thừa biết hạnh động đó là hoàn toàn vô nghĩa.

Tiếp theo đó vẫn lặp đi lặp lại công việc mà y làm mấy ngày qua, tới lò mổ, lấy thân phận gian thương cùng chủ lò mổ cò kè mặc cả, người đương địa luôn bắt nạt hộ ngoại lai, thường mua với giá còn cao hơn cả người bản địa, đi qua ba bốn lò mồ, chiếc xe hàng nhỏ Trịnh Trung Lượng kiếm cho đã đầy bảy tám phần.

Thế là một ngày gần như trôi qua, hoàng hôn thê lương buông xuống, Dư Tội chở cái xe đầy chặt hàng xuyên qua cái thành phố vẫn rộn ràng không khí Tết như người không liên quan, đi về phía ngoại ô. Đi hơn 20 km, đỗ lại ở cổng Đồn công an Kiều Thượng, xuống xe gọi lớn, sân sau đồn có một thanh niên dong dỏng cao da hơi tai tái lật đật chạy ra mở cửa, dẫn xe vào bên trong, chính là Đổng Thiều Quân, hắn đã ở đây khá lâu rồi, địa điểm do Thiệu Vạn Qua chỉ định, xuất phát từ nhu cầu bảo mật, nên cách Dực Thành khá xa.

Chuyển hàng xuống, chuyến này là mệt nhất, đợi xong việc Dư Tội thở không ra hơi, dựa vào xe nghỉ, công việc của Đổng Thiều Quân lúc này mới bắt đầu, hắn đeo găng tay cao su, bới đống phèo phồi lẫn lộn máu mà ai nhìn cũng lợm giọng, rạch ra, lấy thứ hoặc đen hoặc vàng, đó là chuyên ngành của hắn.

Vì tiết kiệm kinh phí, số trâu hạ thủy thu mua này, mai phải bán đi sớm, nếu không dù là mùa đông thì cũng thối nhanh lắm.

Mua cái thứ này đã đủ tởm lợm rồi, có điều so với công việc của Đổng Thiều Quân thì chưa là gì, hắn lại moi ra phân trong ruột, Dư Tội nhìn mà ợ một cái, bụng dạ lộn tùng phèo: “ Bánh Nướng, anh có thấy chán không, cái việc này đúng là khiêu chiến cực hạn của dạ dày người ta.”

“ Làm cái nghề nào cũng thế, lặp đi lặp lại, có thể không chán sao?” Đổng Thiếu Quân cẩn thận lấy mẫu, ghi chú cẩn thận: “ Có điều làm việc gì cũng có giá trị của nó, thế nào cũng phải có người đi làm, tôi ở Trường An gặp được thầy của tôi, ông ấy là vị tiền bối không có bất kỳ bằng cấp nào, nhưng được bộ công an ban hàm cảnh đốc. Ông ấy nói, thiên hạ không có chân tướng nào có thể che đậy, mà phải xem cậu có tìm ra không?”

“ Lợi hại, hiện giờ mới phát hiện, trên đời này biến thái nhất vẫn là cảnh sát chúng ta.” Dư Tội thở dài, vì tìm ra chân tướng, đôi khi cứ như bị chứng ám ảnh cưỡng chế vậy, cái gì cũng làm được, bao gồm chuyện y ngày ngày chịu đựng mùi hôi thối của trâu hạ thủy :

“ Tôi đồng ý, thầy tôi nói, tội phạm là một hình thái sai lệch của xã hội, bọn chúng biến thái bị động, còn chúng ta biến thái chủ động.” Đổng Thiếu Quân cười nói tự nhiên, tựa hồ những thứ bẩn thỉu kia không mảy may ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn, nhìn người bạn học trước kia từng chẳng bận tâm tới bất kỳ thứ gì, bây giờ lại một lòng một dạ theo đuổi vụ án: “ Cậu làm cảnh sát sớm hơn tôi, chắc có cảm thụ sâu hơn.”

Dư Tội phát biểu một câu xanh rờn:” Ừ, làm cảnh sát giống làm tình ấy.”

“ Oa, cậu không biến thái tới mức độ đó rồi chứ?” Đổng Thiều Quân tưởng nghe nhầm:

“ Anh cứ nghĩ mà xem, làm cảnh sát không phải vừa khổ vừa mệt tới lưng trùng gối mỏi, bận rộn tới mồ hôi mồ kê đầm đìa, là vì cảm giác thỏa mãn tích tắc khi bắt được nghi phạm à ... Chuyện này khác gì khi làm tình, anh vất vả hì hục chỉ vì giây phút lên đỉnh thôi.” Dư Tội ngửa mặt cười rất buông thả:

Đổng Thiều Quân hồi lâu mới gật gù: “ Có lý, thỏa mãn về tâm lý và thân thể cơ bản giống nhau ... Này đừng nhìn chứ, lại giúp đi, còn mấy bao tải nữa.”

Dư Tội chịu đựng tới giới hạn rồi, giờ nhìn thêm một cái thôi cũng buồn nôn: “ Thôi đi, thứ này không thỏa mãn tôi, nhường anh đấy.”

Bình Luận (0)
Comment