Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 375 - Q4 - Chương 045: Khổ Nhiều Mà Hiệu Quả Thì Ít. (1)

Q4 - Chương 045: Khổ nhiều mà hiệu quả thì ít. (1) Q4 - Chương 045: Khổ nhiều mà hiệu quả thì ít. (1)

Từ 4 giờ sáng tới 8 giờ sáng, hai người Lý Dật Phong cùng tổ hai người Trịnh Trung Lượng thêm vào Ngô Quang Vũ và Tôn Nghệ của đại đội hai, lần lượt rút lui. Quy luật của lò mổ là thu hàng lúc tờ mờ sáng, tới hoàng hôn mới khai đao, mấy tổ này phụ trách điều tra nguồn thịt của mười sáu lò mổ.

Bữa sáng ăn qua loa ở quán bên lề đường, vẫn đang trong những ngày Tết, chưa có nhiều hàng quán mở, được cái không cần ăn mỳ nữa, ăn xong về nhà chiêu đãi chính phủ Dực Thành, đặt bốn gian phòng ở mặt đông, khi nhóm giám sát lò mồ về, nhóm khác cũng đang bận rộn kiểm tra camera giao thông.

“ Nào nào nào các anh em ... Đừng chê chủ nhà nhé, mức độ ở nơi này chỉ có thế thôi.” Trịnh Trung Lượng làm chủ nhà, xách một túi quẩy rán, sữa đậu nành phân phát, trong phòng có Giải Băng, Chu Văn Quyên, đều là bạn học, không cần khách khí, chỉ có một nhân vật ngoại lai là Triệu Ngang Xuyên:

“ Té ra các cậu toàn là bạn học cả.” Triệu Ngang Xuyên nhận lấy quẩy, lờ mờ nhận ra ý đồ của đội trưởng Thiệu khi giao Giải Băng chủ trì tổ điều tra này, cùng phân phối cho thành phần lực lạ như thế, đây là chuyến rèn luyện của đám chim non, càng là khảo nghiệm cho Giải Băng, thật ghen tỵ. Xem ra đội trưởng Thiệu thực sự muốn bồi dưỡng Giải Băng làm người kế nhiệm mình:

“ Cùng khóa, không cùng lớp.” Giải Băng đính chính, hắn không thấy ăn nhứng món nhiều dầu mỡ thế này, nhưng vì người khác đều ăn ngon lành, nên miễn cưỡng cắn một miếng:

“ Tôi và cậu ấy còn cùng phòng.” Ngô Quang Vũ hơi thấp, nhưng chắc nịch, khoác vai Trịnh Trung Lượng cao ráo gầy gò rất thân tình:

Trịnh Trung Lượng thì nhảy tránh như trách tà:” Xéo đi, đừng lợi dụng bôi dầu lên người tôi ... Anh Triệu, tôi nhìn tướng nhìn thần của anh, biết anh khác hẳn với đám này rồi, anh đưa tay cho tôi xem ...”

“ Ồ, cậu biết xem tướng cơ à?” Triệu Ngang Xuyên hứng thú đưa tay ra:

Tôn Nghệ nhảy vào ngăn cản: “ Anh Triệu, đừng tin, ở trường cậu ta ngày ngày bấm quẻ cho chúng tôi, chưa chuẩn lần nào hết, chỉ giỏi nói mấy câu xúi quẩy.”

“ Hả, các cậu gọi cậu ta là Đại Tiên cơ mà, hay dở gì cũng có chút bản lĩnh chứ.” Triệu Ngang Xuyên ngạc nhiên:

“ Dư Tội đặt đấy, kỳ thực hàm ý là Đại Tiện, tiện trong tiện nhân ấy.”

Lần này ngay cả Giải Băng cũng phải mỉm cười, nói thế nào thì mấy con sâu hại của trường này rất thân thiết, như Trịnh Trung Lượng bị đám đông chỉ trích không giận, chỉ mặt Ngô Quang Vũ: “ Vu khống, các cậu bôi nhọ tôi và Dư Nhi, danh hiệu này rất chuẩn, Quang Vũ, cậu vẫn độc thân đúng không? Bị gọi là Quang Côn ( độc thân) không sai chứ? Tôn Nghệ cậu bị gọi là Tôn Tử cũng không chệch phát nào, vẫn làm culi chân chạy, bị người ta sai như con cháu, năm mới còn đi làm nhiệm vụ ... Gọi tôi là Đại Tiên sai ở đâu, tôi làm dân cảnh tiêu diêu tự tại, nếu các cậu không tới, tôi còn chẳng phải đi làm.”

“ Dám rủa lão tử độc thân.” Ngô Quang Vũ tung một cước:

“ Ai là culi, muốn tìm khích thích à?” Tôn Nghệ cũng bồi thêm một phát:

F-uck cái lũ này, Trịnh Trung Lượng trúng hai đòn, nổi cáu:” Cái đội hình cảnh này là ổ phỉ à, uổng công tôi chiêu đãi mấy ngày.”

“ Đúng rồi, mọi người khách khí chút, đừng bắt nạt anh Trịnh.” Bất ngờ là Lý Dật Phong lại đứng về cùng trận tuyến Trịnh Trung Lượng, giữ tay Tôn Nghệ đang định ra tay hành hung:

Trịnh Trung Lượng chỉ tay: “ Xem đi, tố chất của các cậu còn không bằng cảnh sát quê.”

“ Phải cao chứ ạ, bọn em ở cơ sở phải trực tiếp đối diện với quần chúng nhân dân mà anh, tố chất không cao là ảnh hưởng tới uy tín tổ chức, gây thêm mâu thuẫn xã hội.” Lý Dật Phong trơ mặt nói một câu khiến Chu Văn Quyên cũng phải bĩu môi, không ngờ hắn thừa lúc rèn sắt khi còn nóng: “ Mà anh Trịnh, món Ngưu Đầu Yến thì bao giờ ăn hả anh, em đợi tới sốt ruột rồi.”

Đám Tôn Nghệ chỉ mặt cười hô hố, sớm nghe món này rồi, sau biết là hơn nghìn một bữa nên ngại không bắt Trịnh Trung Lượng chiêu đãi, ai ngờ Lý Dật Phong mãi chưa quên.

Trịnh Trung Lượng lắc đầu than: “ Đã bảo mà, Dư Nhị làm sao dậy ra nổi cấp dưới tử tế, nhất định khiến anh đây đổ máu cậu mới mừng à?”

“ Đồn trưởng nói đó là tôn chỉ của các anh, chiêu đãi anh em đó là chuyện thống khổ cùng khoái lạc mà.”

Ngô Quang Vũ vỗ đùi cười chảy nước mắt: “ Cậu ta quên dạy cậu câu sau rồi, ý cậu ta là người ta thống khổ còn cậu ta thì khoái lạc.”

Cả phòng cười rộ, Triệu Ngang Xuyên đang uống dở ngụm sửa đậu bị sặc ho liên hồi.

Ăn xong bữa sáng, câu chuyện kết thúc, Lý Dật Phong sáng nay dậy khi gà chưa gáy, nên giờ phải về ngủ bù, không ngờ bị Giải Băng gọi lại, còn gọi thêm cả Trịnh Trung Lượng mời tới phòng hắn, Trương Mãnh vì lòng có khúc mắc với Giải Băng không đi, một mình xuống lầu.

Nhà chiêu đãi cấp huyện khá rộng, nhưng điều kiện bình thường, Giải Băng chọn một gian phòng lớn, tuy thế vẫn chưa đủ lớn, mọi người vào trong người đứng người ngồi, Giải Băng mở laptop.

Trừ Lý Dật Phong thì mọi người đều hiểu là Giải Băng muốn mở cuộc họp phân tích vụ án đơn giản, bọn họ được triệu tập vào mùng 3 Tết, mùng 5 thì tới chi viện cho nhóm Dư Tội. Bọn họ đều là những người chưa lập gia đình, tiếp đó là thế này, vùi đầu vào vụ án, mà Dư Tội thì nhiều ngày chưa lộ diện, trừ Chu Văn Quyên, e những người khác trong lòng chửi y không biết bao lần.

“ Tôi cũng hồ đồ tiếp nhận vụ án này, nói một cách chuẩn xác thì nó thậm chí còn chẳng phải là một vụ án hoàn chỉnh, tôi không rõ vì sao mà đội trưởng Thiệu lại để đại đội hai chúng ta tham dự vụ án này.” Cao ráo, điển trai, thần thái tự tin vững vàng, ánh mắt lấp lánh trí tuệ, làm Lý Dật Phong tự tin ngoại hình nhìn thấy cũng phải mất tự tin. Giải Băng dù ở nhà cũng mặc cảnh phục đàng hoàng, chỉ là mặc trên người hắn, trông như đi đóng phim, nói tới đó hỏi: “ Dật Phong, đồn trưởng của các cậu có tin tức gì không?”

“ Hôm trước có tới một chuyến, sau đó không liên hệ gì cả.” Lý Dật Phong lắc đầu, hắn cũng chẳng biết mình đang làm gì, đồn trưởng không phải là người thích chia sẻ ý nghĩ của mình với người khác, tiếp xúc lâu nhận ra, đồn trưởng thực ra là người rất cô độc:

“ Chuyện này tôi trao đổi trước với mọi người ... Mấy ngày qua chúng ta trong ngoài cùng hành động, giám sát lượng xe vận chuyển gia súc vào Dực Thành .... Lượng xe ra vào lò mổ chụp được là 130 chiếc, căn cứ vào giám sát giao thông có 424 chiếc xe quá cảnh, tôi tính toán đại khái, bỏ đi loại gia súc như lợn dê, mỗi chiếc xe vận chuyển ít 3 con trâu, nhiều thì 8,9 con, bình quân 6 con, nói cách khác, là gần 1000 con trâu ... Lượng lớn như thế, khác gì mò kim đáy biển, có giá trị gì không?” Giải Băng ngẩng đầu lên nhìn quanh một lượt, dừng lại để người khác tiêu hóa thông tin:

Đúng vậy, thế còn giá trị gì nữa, phàm trinh sát hình sự phải có mục tiêu xác định, sau đó đánh một trúng đích, sau đó đột phá mở rộng chiến quả, giờ khác gì giăng lưới vô mục đích, còn chẳng biết là mình bắt cái gì.

“ Dật Phong, ngay cả mấy tên trộm trâu các cậu bắt được cũng có nghi vấn.” Không để ý xung quanh im ắng chẳng ai đáp lại, Giải Băng vẫn cứ làm theo ý mình:

“ Có sao?” Lý Dật Phong không hiểu, nghi vấn gì chứ, bắt tại trận, lại còn khai cả rồi mà:

.....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment