Quay trở về gian phòng mà Thiệu Vạn Qua vừa đi ra nhận điện thoại, đó là gian phòng hội nghị nhỏ ở tầng trên cùng của đại đội hai, gian phòng này ít dùng, mọi người đều tới phòng hội nghị chính ở tầng hai, nơi đó trang thiết bị đầy đủ hơn.
Nhìn qua khe cửa, thấy Mã Thu Lâm mặc chiếc áo phao dày, trông như bao ông già khác ở tuổi này, vẫn đang bận rộn không ngó ngàng gì tới xung quanh, vẻ mặt trang trọng vô cùng, mặc dù chỉ vẻn vẹn là đánh dấu lên bản đồ, dán giấy nhỏ, nhưng trong mắt người ngoài dường như đang cẩn thận cầm chứng cứ của đại án nào đó vậy.
Mỗi khi dán một tờ giấy, ông ta lại suy nghĩ rất lâu, từ trước năm mới tới giờ đều làm cái việc này, Thiệu Vạn Qua rất khâm phục vị tiền bối điều tra phá án, thuần túy dựa vào tư duy và đầu óc này, mặc dù ở một số phương diện đã tụt hậu rất xa so với kỹ thuật điều tra hiện đại, tốc độ chậm hơn nhiều, nhưng không thể thừa nhận, ở vụ án lắt léo, máy móc hiện đại không bằng được.
Khẽ đẩy cửa đi vào, Thiệu Vạn Qua đứng cùng với Mã Thu Lâm, đó là tấm bản đồ hoàn chỉnh toàn tỉnh, đã bị đánh dấu chi chít hơn trăm tờ giấy, phá hoại hết mỹ cảm, có điều rất dễ phân biệt, đó là toàn bộ vụ án trộm trâu trong vòng 2 năm qua, màu xanh là đã điều tra ra, màu đỏ là đang treo, mà lúc này gần như toàn bộ là màu đỏ.
“ Chú Mã, đã liệt kê ra được bao nhiêu vụ rồi?” Loại công việc này trừ cảnh sát già không việc gì làm như Mã Thu Lâm mới đủ tỉ mẩn làm ra thì cảnh sát trẻ đều chịu, Thiệu Vạn Qua cũng thấy mình không đủ kiên nhẫn mà làm:
“ Có thể kể lại chi tiết về vụ án chưa tới một nửa, còn có không báo án, báo án không lập án, lập án bị đồn công an, cục công an che dấu, nếu làm rõ hết e rằng phải tới con số hàng nghìn.” Mã Thu Lâm thở dài, càng già càng thấy chẳng làm được việc gì cả:
“ Chú đừng gấp, dù sao đã kéo dài lâu như thế, không gấp trong nhất thời.” Thiệu Vạn Qua an ủi, với hắn mà nói, trộm trâu đem so với vụ án giết người buôn súng ma túy, tất nhiên là không cần quá gấp, nếu chẳng phải có khả năng liên quan một loạt vụ án khác thì hắn chẳng thèm tham gia:
“ Đừng coi thường vụ án nhỏ, một hai vụ trọng án không gây nguy hại diện rộng, còn loạt vụ án này có thể gây họa cả vùng. Thời gian qua tôi liên hệ với đồng nghiệp ở Thiên Quan, Đại Đồng, nhưng nơi liên tục xảy ra vụ án trộm trâu, bọn họ cũng đau đầu lắm, bây giờ những nơi đó đã bắt đầu dùng cả lưới sắt quây chuồng, vẫn cứ bị trộm ...”
“ Tôi cũng đã tìm hiểu qua, cục công an thành phố tổ chức đội chuyên quán tổng cộng phá được sáu vụ, song hiệu quả rất thấp, chỉ bắt được những tên ở tầng chót, không truy cứu sâu hơn được. tỉnh ta bắc nam tới mấy trăm km, giờ giao thông phát triển như thế, nơi xảy ra vụ án toàn chỗ hẻo lánh, muốn ra tay chẳng biết bắt đầu từ đâu.” Thiệu Vạn Qua lắc đầu, chưa rõ thành quả liệu có tương xứng với công sức không, cho nên chỉ dám phái đi một đám tân binh, coi như rèn luyện cũng tốt:
Vụ án này từng được đề xuất ra ở hội nghị hội đồng nhân dân thành phố Trường Trì, sau đó một năm trước cũng nhắc tới trên hội nghị công tác tỉnh, sở công an tỉnh đưa ra bố trí, phía dưới không coi trọng không đả kích, đành bỏ đó.
“ Sắp rồi, chúng ta đã mò tới hang ổ của bọn chúng rồi.” Mã Thu Lâm mỉm cười nhìn một vị trí đánh dấu, ông ta biết điểm đột phá sắp tới, gây ra cơn cuồng phong cuốn khắp toàn tỉnh:
“ Có chuyện này tôi phải trao đổi với chú.” Thiệu Vạn Qua chuyển chủ đề:
Mã Thu Lâm di chuyển ánh mắt khỏi tấm bản đồ của mình, nhíu mày:” Sao, sợ bị truy cứu việc rút lực lượng hả?”
“ Chuyện đó không phải là vấn đề lớn, mà là ở tiền tuyến, anh chàng Dư Tội đó không ngờ muốn thông qua viện pháp đánh nhau, gây rồi, để bắt mấy đại biểu pháp nhân của nhà hàng làm Ngưu Đầu Yến.” Thiệu Vạn Qua nhận được báo cáo của Giải Băng, hắn đã đuổi kịp Dư Tội kịp thời áp chuyện này xuống:
“ Cái thằng nhãi đó, lại quá khích nữa rồi.” Mã Thu Lâm nói thế, miệng lại mang nụ cười:
“ Tạm thời áp xuống, tôi phái đi trừ Triệu Ngang Xuyên là điều tra viên kinh nghiệm, còn lại toàn là người mới gia nhập năm ngoái, nhưng tổ trưởng Giải Băng là mầm non tốt, làm việc chín chắn cẩn thận, nhân cơ hội này để cậu ấy đơn độc rèn luyện ... Tôi chỉ lo Dư Tội gây họa liên lụy mọi người.” Thiệu Vạn Qua nhắc nhở, biết quan hệ giữa Dư Tội và Mã Thu Lâm rất sâu, mong ông ta có thể cảnh cáo thằng nhãi đó:
“ Ừ, không vấn đề, tôi nhất định sẽ nói.” Mã Thu Lâm nhận lời, có điều ông ta đang nghĩ tới manh mối ở Dực Thành, phải nghĩ cách nào mới thích hợp để đột phá lỗ hổng này đây, thật sự không dễ dàng:
Thiệu Vạn Quan mặc dù đánh giá cao tinh thần không biết sợ của Dư Tội, nhưng ở tầm nhìn mang tính chiến lược hơn để giải quyết vụ án thì hắn đặt lòng tin vào Giải Băng, thấy Mã Thu Lâm gặp khó liền quan tâm nói thêm:” Nhóm Giải Băng đang phân tích manh mối có giá trị, tôi tin rằng cậu ấy không bao lâu nữa có phương hướng điều tra chính xác, chỉ cần phương hướng đúng thì mọi việc không khó, từ đó rút lực lượng các khu huyện ra là có thể giải quyết vấn đề.”
“ Giải Băng không làm được đâu.” Mã Thu Lâm nhìn bản đồ lắc đầu, không mấy coi trọng mầm non tốt của Thiệu Vạn Qua:
“ Hả, vì sao?”
“ Căn cứ vào chứng cứ phá giải mê án thì đội ngũ của chúng ta có rất nhiều nhân tài như vậy, tất nhiên Giải Băng cũng là một trong số đó.” Mã Thu Lâm chỉ ra:” Nhưng khi không có chứng cứ, hoặc chứng cứ không trực tiếp thì bọn họ không làm gì được, nguyên nhân vì bọn họ làm theo quy củ từng bước từng bước một. Chàng trai Giải Băng đó quá ưu tú, tiền đồ sáng lạng, chỉ cần không phải sai lầm, cậu ta sẽ lên cao, vì sự ưu tú đó, cậu ta căn bản không dám phạm bất kỳ sai lầm nào. Gần đây tôi có quen một đồng chí lâu năm, ông ấy có nói một câu chí lí thế này, cảnh sát phạm sai lầm chưa chắc là cảnh sát tốt, nhưng cảnh sát không dám phạm sai lầm thì chắc chắn không phải cảnh sát tốt, tôi thấy câu này không thể đúng hơn.”
Thiệu Vạn Qua rất không thích đánh giá của Mã Thu Lâm, nói nghe hay ho, chẳng phải xem thường ái tướng của hắn sách vở, nhát gan à.
“ Chà, cậu có vẻ không tin tôi nhỉ, vậy đánh cược đi, tôi vẫn cược manh mối do Dư Tội tra ra, hơn nữa đội viên của cậu còn chẳng bằng cảnh sát quê.”
“ Được, chúng ta cược.” Câu này quá đáng lắm rồi, Thiệu Vạn Qua đồng ý rất thống khoái cùng không phục:
“ Ồ, cậu có vẻ tự tin vào Giải Băng nhỉ, xem ra tôi đánh giá hơi vội về cậu ta rồi.” Mã Thu Lâm ở lại đại đội hai theo đuổi vụ án, trước khi nhóm Giải Băng lên đường có hai lần tiếp xúc với ông, một là hội nghị chính thức, hai là bữa cơm sau đó, ấn tượng không tệ:” Nhưng tôi vấn nói thế này, cậu sẽ thua thôi.”
“ Vậy thì chúng ta cứ đợi xem, kết quả có thể nào cũng tốt cho vụ án.”
Thiệu Vạn Qua lui ra ngoài, còn Mã Thu Lâm vẫn làm việc của mình.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút hoài nghi, cảnh sát không nên làm việc vượt ngoài khuôn khổ, có điều dưới tình huống chứng cứ không đầy đủ, cần nghĩ mọi cách tìm được chứng cứ, chuyện đi quá giới hạn là cần làm. Khảo nghiệm này không làm khó được Dư Tội, có điều sẽ làm khó Giải Băng luôn tuân thủ quy củ. Thiệu Vạn Qua đặt lòng tin vào sự ưu tú của Giải Băng có thể đột phá thông qua biện pháp chính quy, cả đời hắn thua thiệt là vì không làm theo quy củ, nên sự nghiệp lừng chừng mãi ở đại đội này.
Nhưng rốt cuộc cái nào quan trọng hơn, sự nghiệp hay vụ án, có lẽ mỗi người có câu trả lời riêng, không ai sai cả, khác biệt định nghĩa và lý tưởng của mỗi người mà thôi.