“ Hôm nay chúng ta học tập và thảo luận tới đây thôi ... Tôi hi vọng mọi người hãy nhớ kỹ thân phận của mình là gì, ngàn vạn lần đừng bôi nhọ bộ cảnh phục trên người. Còn liên quan tới vụ án trộm trâu, trong đội đang tăng cường xem xét vụ án, nếu như có khả năng gộp án, lực lượng điều tra của chúng ta sẽ lập tức được bổ xung, trước khi có được mệnh lệnh mới, chúng ta chỉ giới hạn ở điều tra xe vận chuyển ra vào Dực Thành, tiến hành lấy thêm manh mối ....” Giải Băng cảnh phục chỉnh chu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn quanh, từ khi biết Dư Tội có khả năng sử dụng thủ pháp hèn hạ, xuất phát từ suy nghĩ bảo vệ danh dự của đội, ngày hôm đó hắn cảnh cáo toàn bộ đội viên không được phép tự ý hành động không xin phép. Hôm sau triệu tập mọi người lại, tăng cường học tập thảo luận tư tưởng, suốt cả một ngày hắn không cho ai ra ngoài:
Ngô Quang Vũ và Tôn Nghệ buồn chán ngồi trên giường uốn lưỡi thổi bong bóng nước bọt, bọn họ là đối tượng bị đề phòng trọng điểm, hai tên này lên xe thì phấn chấn, học tập thì như hết hơi. Ngồi bên cạnh Giải Băng là Chu Văn Quyên ngồi khép chân mắt chăm chú nghe giảng, cô gái này cả ngày khó nói được một câu, dễ đỏ mặt thẹn thùng, trong mắt Giải Băng thấy cô gái nhút nhát này không phải vấn đề đáng lo. Đổng Thiều Quân tính tình rất trầm ổn, có kiến thức có học vấn tiếp xúc vài lần Giải Băng đánh giá cao, thậm chí cho rằng Đổng Thiều Quân không nên chơi với đám Dư Tội, vừa học tập còn dùng laptop ghi lại điểm trọng yếu, tuy thời gian vừa rồi chấp hành nhiệm vụ cùng Dư Tội, song biết là an bài của đội trưởng nên không ý kiến gì.
Tóm lại Giải Băng chỉ đề phòng Ngô Quang Vũ và Tôn Nghệ bị lôi kéo, sau khi tuyên bố giải tán, bổ xung:” Văn Quyên, bạn đem mệnh lệnh trong đội trao đổi với Dư Tội, đừng để cậu ta làm càn. Tôi nay chúng ta cùng tụ họp, tôi mời khách ... Tôn Nghệ, Quang Vũ, giao nhiệm vụ tìm nhà hàng cho các cậu, được không?”
“ Được, được ạ.” Tôn Nghệ mừng rỡ, quá được là khác, ai chẳng biết thứ tổ trưởng Giải ít thiếu nhất là tiền, con người lại hào sảng phóng khoáng, đi theo lãnh đạo như thế là hạnh phúc:
“ Tổ trưởng Giải, tôi có chuyện này phải nói chút.” Đổng Thiều Quân giơ tay lên: “ Hay để tôi nói với Dư Tội, những mẫu vật tập hợp đặt ở trong đồn công an Kiều Thượng cũng cần xử lý, tối nay tôi gọi cậu ấy tới làm việc, tránh cậu ấy rảnh rỗi gây phiền toái.”
Giải Băng nhìn Đổng Thiều Quân ngũ quan đoan chính, nhã nhặn ôn hòa, quan trọng là luôn nghe lệnh mệnh mà không có tâm lý bài xích, đồng chí thế này có thể tin tưởng được, gật đầu:” Vậy làm phiền anh rồi, việc kiểm nghiệm mẫu đó không dễ dàng.”
“ Không sao, trách nhiệm thôi mà, có gì phải khách khí.” Đổng Thiều Quân cười rất thật thà:
Lúc này trời đã gần tối, đợi chuẩn bị xong xuôi xuống lầu thì Trịnh Trung Lượng cũng lái xe của đồn công an tới đón Đổng Thiều Quân, hai bên chia nhau làm việc. Giải Băng thể hiện sự coi trọng đồng thời cũng là để lung lạc lòng người còn tiễn Đổng Thiều Quân ra tận xe, nhìn xe đi rồi, lòng rất yên tâm.
Chỉ là Đổng Thiều Quân đâu phải vô cớ mà thành một trong 13 con sâu hại chứ? Hắn ngoan ngoãn thế cũng đâu vượt qua được cuộc huấn luyện sinh tồn ở Quảng Châu?
Chiếc xe cảnh sát đi xuyên qua thành phố đã rực rỡ trong ánh đèn tối, đèn lồng đỏ vẫn giăng qua con phố ghi lời chúc tốt lành, không khí Tết chưa giảm nhiệt. Tới đồn công an Hạ Lãng, bọn họ thay quần áo tươm tất, sức nước hoa, vuốt keo chải tóc, tất nhiên cũng thay xe cảnh sát bằng chiếc Land Rover tiếp tục lên đường.
Trên xe lúc này Trịnh Trung Lượng đang than vãn, vì sao không mời hết mọi người, một cái đầu trâu bảy tám người ăn không hết, mời thêm người có lỗ gì đâu. Dư Tội, Trương Mãnh, Lý Dật Phong, Đổng Thiều Quân mặc xác hắn, châu đầu ghé tai thương lượng gì đó, Trịnh Trung Lượng càng nhìn càng bất an, cảnh cáo: “ Này, nói với các cậu trước, tối nay đi ăn cơm, ai mà đánh nhau, gây sự, kiếm chuyện, tôi cứ đúng sự thực mà báo cáo. Không thể để tôi đã mất phu nhân lại thiệt quân được, đã mới khách còn phải gánh trách nhiệm ... Ê mấy con sâu hại kia, có nghe không?”
“ Tôi nhấn mạnh vài lần rồi còn gì, không đánh nhau, không gây sự, không kiếm chuyện, hay dở gì tôi cũng là đồn trưởng đồn công an cấp phó khoa, mấy thủ đoạn tồi tệ của Cẩu thiếu gia quyết không thể làm, tổn hai uy tín xã Dương Đầu Nhai ... Hôm nay chúng ta chỉ ăn thôi.” Dư Tội rất nghĩa khí nói: “ Hơn nữa còn là tôi mời khách, được chưa?”
“ A, vậy thì tôi không ý kiến gì nữa, các cậu làm chứng đấy nhé, không phải tôi quịt mà là đồn trưởng Dư mời, tôi là dân cảnh bình thường, không thể đi tranh giành với đồn trưởng, đúng không?” Trịnh Trung Lượng cười rách miệng hết sức đường hoàng đẩy nghĩa vụ thanh toàn hóa đơn cho Dư Tội:
Phía sau cùng cười lớn, cái nụ cười sặc mùi âm mưu mà Trịnh Đại Tiên đang hí hửng không nhận ra.
Xe đi trên con đường trải nhựa rộng rãi, phóng mắt nhìn tới hoa đăng tháng Giêng cùng trăng sao trên trời tôn sắc cho nhau, trang điểm thành phố nhỏ vùng núi này thành rực rỡ như cung điện trong truyền thuyết, nhưng dưới mỹ cảnh như họa, luôn che dấu tội ác không mấy người biết.
Dọc đường đi Trịnh Trung Lượng không nhịn được tâm sự trong lòng, dù sao có vài phần tình cảm quê hương, hỏi Đổng Thiều Quân chống tay nghiêng đầu ngắm cảnh bằng vào cái gì lại nghi ngờ thương gia làm Ngưu Đầu Yến. Đổng Thiều Quân không giải thích, chuyên ngành của hắn làm người thường khó hiểu được.
Giải thích không được, Trịnh Trung Lượng lại càng hận, oán trách:” Mọi người không thể mang tư tưởng quá hẹp hòi thành kiến, không thể thấy người ta có tiền thì gây khó dễ, đúng không? Bọn họ đều là người ngày kiếm đấu vàng, lại đi tham món lợi nhỏ đấy sao?”
Không ai phản bác, ngay cả Dư Tội cũng cười vui vẻ:” Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu là ăn uống, không phải phá án, vụ án có đại đội hai phụ trách, không còn việc gì của đám cảnh sát quê chúng tôi nữa, anh mà muốn thảo luận vụ án thì đi mà tìm Giải Băng ấy.”
“ Cậu nói thế là ý gì, sợ phải mời thêm tôi à, cậu thử tính xem bao năm qua cậu mời anh em nổi mấy bữa? Tối đa cậu mời mọi người ra quán bên đường, còn là ngô với khoai nướng nữa chứ ...”
Thế là chủ đề quay sang thảo phạt Dư Tội, vụ án bị gác sang một bên, mấy chiến tích cũ của các anh em giờ kể lại vẫn ôm bụng cười không thôi. Lý Dật Phong hối hận không đi học đại học mà đi làm lính luôn, nếu được theo đồn trưởng Dư sớm mấy năm, không biết cuộc sống còn đặc sắc thế nào.
Chẳng bao lâu xe đi tới ven ngoại ô, chọn đi chọn lại mãi, cuối cùng Đổng Thiều Quân chọn nhà hàng Ngưu Đầu Yến lớn nhất Dực Thành, Hạ Phủ Ngưu Đầu Yến, so với nghe từ miệng người khác, nhìn qua ống nhóm, làm người ta chấn động hơn nhiều, một đại viện chiếm diện tích tới mười mấy mẫu, tách mấy chục mét đã xe đỗ chật kín. Xem ra hôm đó ánh mắt Lý Dật Phong đúng là ánh mắt chàng nhà quê, phóng mắt nhìn tới toàn xe đắt tiền, chiếc xe của Hổ nữ đi vào đây cũng chẳng bắt mắt.
Xe đi vào sân đỗ lại, mọi người tặc lưỡi không thôi, đó là kiến trúc giả cổ theo phong cách thời Tam Tấn, nhà không xây trực tiếp mà trên đài cao, sân chiếu sáng bằng đèn lồng đỏ đậm không khí cổ xưa, người tới đây ăn uống cũng rất biết ăn mặc hợp cảnh, đều là kiểu cổ xưa, mỗi tội Hán Đường Tống Minh Thanh đủ kiểu, gặp nhau chắp tay nói cười rôm rả, khắp nơi nghe thấy lời chúc tốt lành, xem chừng là bạn bè tụ tập sau Tết, chưa ăn, chỉ riêng không khí làm tâm tình hưng phấn thêm vài phần …