Trịnh Trung Lượng vẻ mặt tự hào, đi đầu làm hướng dẫn viên, lên tới bậc tam cấp thì thấy mùi thịt trâu ngào ngạt thấm vào tận tim gan, khơi lên cơm thèm ăn, Trịnh Trung Lượng giới thiệu ở hậu viện có đỉnh lớn nấu thịt trâu.
Đúng thế, không dùng nồi mà là dùng đỉnh, cũng là cách nấu ăn truyền lại từ thời Tấn, đỉnh lớn nấu nguyên cái đầu trâu, một năm bốn mùa không tắt lửa, bất kỳ lúc nào tới đây cũng có thể ngửi thấy mùi thơm này.
Không chỉ không khí tốt, hương vị tốt, phục vụ càng tốt, bọn họ vừa xuống sân, lập tức có gác cửa tới đón, báo tên phòng đã đặt, trực tiếp dẫn lên lầu, có phục vụ thay thế, mặc trang phục kỳ dị. Em gái phục vụ tuổi chừng hai mươi, đầu buộc khăn vuông, áo chẽn hoa nhỏ, váy lam xòe quét đất, cười tươi tắn đưa tay mời, Lý Dật Phong nghe giọng đã mềm xương mềm nhũn hỏi thẳng: “ Anh Trịnh, em gái này giá nguyên đêm bao nhiêu?”
“ Đi chết đi, đây là phục vụ được huấn luyện theo chế độ thời Tấn, lương tháng gấp mấy lần cậu đấy.” Trịnh Trung Lượng tức giận mắng:
Trương Mãnh chẹt cổ hắn, không cho tên này kịp phun ra những câu kinh người khác:” Không biết mất mặt à?”
Lý Dật Phong đành im, chỉ là trong lòng đang lẩm bẩm, cái nhà hàng to thế này mà không có em gái chiều khách mới là mất mặt.
Đợi mọi người vào chỗ lại một phen cảm thán nữa, bình phong bằng gỗ thật, một mặn là tranh Thiên Ngưu Đồ, nét bút thô quánh đơn giản, nhưng khiến người ta vẫn phải nhìn thêm vài cái, bàn bát tiên bằng gỗ lê, bóng láng, sờ tay lên cảm giác cực thích, chắc chắn là thứ có tuổi đời rồi. Trịnh Trung Lượng lại được một phen lên mặt: “ Đây mới là phong cách ăn Ngưu Đầu Yến thực sự, còn mấy cái nhà hàng hiện đại bàn kính ghế kim loại vứt hết hiểu không, có những vị khách đi mấy trăm km để tới đây ăn một bữa thôi đấy.”
“ Lại chẳng phải là nhà cậu mở, vênh váo cái đếch gì.” Trương Mãnh khinh bỉ:
“ Nếu là nhà tôi mở đã đuổi cậu ra ngoài rồi.” Trịnh Trung Lượng mắng lại ngay, vừa nói vừa giơ tay đỡ, quả nhiên là một quyền của Trương Mãnh đấm tới, anh em hiểu nhau quá rồi:
Hai người vừa đánh nhau vừa công kích nhân thân của nhau, Đổng Thiều Quân mỉm cười ngồi nhìn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Dư Tội, biểu đạt cái gì đó, Dư Tội ra hiệu đáp lại.
Phục vụ viên đi vào, xếp mấy món phụ, cuối cùng một khay đầy ú ụ đặt xuống làm mọi người nhìn tròn mắt, cả khay toàn dao là dao, lớn bé đủ kiểu, chia làm từng bộ mỗi bộ năm cái, rất tinh xảo. Lý Dật Phóng ngơ ngác hỏi: “ Thế không ăn đũa à?”
Trịnh Trung Lương thấy mất mặt phất tay cho phục vụ lui:” Người anh em văn hóa cổ nơi này vốn không có đũa, hiểu không, người ở đây dùng dao còn sớm hơn dùng đũa đấy. Bộ dụng cụ này gọi là Ngưu đầu ảnh, đầu tiên là nghe tiếng dao va chạm, lấy dao xẻo thịt, ăn miếng lớn, thế mới sảng khoái.”
Lý Dật Phong ồ một tiếng, hiếm có thật, nhưng mà mấy món phụ thì tệ quá, cúc đắng, lá dẻ còn nguyên đĩa dưa chuột thái miếng, hắn dùng dao bới đống rau:” Cứ ăn sống thế này à?”
“ Phong tục khác nhau, chắc là ăn như thế?” Dư Tội cũng tò mò ngó nghiêng, về chuyện mỹ thực thì y không có chút khái niệm nào hết:
“ Lát nữa sẽ biết, mấy thứ rau này không thiếu được đâu, hôm nay các cậu sẽ được chứng kiến bữa tiệc tuyệt vời nhất, dám cược các cậu phải kêu lên thành tiếng.” Trịnh Trung Lượng nói tự tin lắm, có điều hắn càng làm ra vẻ thầy bói, mọi người càng khinh, mỗi người co chân đá một phát dưới bàn làm bộ không liên quan:
“Không tin chứ gì? Ở trường học tôi tính số mọi người đại bộ phận là loại nghèo rớt, nhìn xem, tới giờ tên nào cải biến được vận mệnh không?”
Trong tiếng cười đùa tiếng chửi bới chí chóe, thức ăn đưa lên, em gái mặc đồ cổ trang dẫn đầu, hai người hợp sức khiêng khay gỗ theo sau ... Oa, tiếng ngạc nhiên nối nhau, đúng là kinh ngạc kêu thành tiếng rồi, nguyên cái đầu trâu to tướng đặt trên bàn, bốc hơi nghi ngút, làm mấy anh em há hốc mồm.
Trịnh Trung Lương đích thân bày bát, thấy phục vụ viên đã lui ra rồi mọi người vẫn mắt tròn mắt dẹt thì đắc ý lắm:” Ăn đi, đợi lâu quá rồi.”
Đổng Thiều Quân cầm dao chù trừ, thực sự không biết ra tay từ đâu, Dư Tội cũng gặp khó cứ nguyên cái đầu trâu thế này mà ăn à? Có phải người rừng đâu? Lý Dật Phong mài dao vào nhau xoèn xoẹt thắc mắc:” Đầu trâu to như thế, đã chín chưa? Trâu là món lạnh, dễ đau bụng lắm.”
Trương Mãnh trực tiếp nhất, cầm con dao chọc chọc xem chỗ nào xẻo được, xẻo một miếng chấm với ớt tỏi, cho vào mồm, mọi người đều nhìn hắn chờ đợi, thấy hắn rụt đầu lại, mím chặt môi, hồi lâu phát ra một câu chửi bậy: “ Đm, ngon vãi lều các đồng chí ạ.”
“ Thế à, để tôi thử.” Lý Dật Phong xẻo một miếng, vừa nhai vừa gặm, sau đó không nói thêm câu nào nữa, xuýt xoa luôn mồm:
Đổng Thiều Quân xẻo miếng nhỏ, liên tục gật gù, thấy Dư Tội chưa ăn, biết mấy ngày qua y vật lộn với đống trâu hạ thủy nên phản cảm, cổ vũ xẻo cho y một miếng chấm thật nhiều ớt tỏi đặt vào bát. Dư Tội ăn một miếng, thịt ngọt thơm cùng ví cay xé, như có công hiệu tỉnh táo tinh thần, vị thịt gọi là tỏa tới từng kẽ răng, cơn thèm ăn lập tức bị kích hoạt, tự xẻo một miếng, ám ảnh tâm lý mấy ngày qua quét sạch.
Thịt ở hai bên má nạc mà không khô, có da mà không mỡ, ăn một lúc mới nhận ra công dụng kỳ diệu của mấy thứ rau sơ chế qua loa, miệng ngấy mỡ chỉ cần vài cọng rau đăng đắng thơm thơm, một chén rượu là hứng thú ăn quay lại.
Năm người dao qua dĩa lại, ăn như gió cuốn mây tàn.
Trương Mãnh xẻo hết phần má còn lại ăn một mình, mắt trâu bị Đổng Thiều Quân xiên mất, giơ trước mắt nhìn ngó một lúc mới ăn, rất chi là biến thái, Dư Tội tấn công cái lưỡi lớn, má nó, chắc phải cả cân, ăn sao nổi?
Dần dần đầu trâu lộ xương, tốc độ ăn dần giảm xuống, có người cực kỳ thiếu phong độ cởi cúc quần, giờ mới nhất ra, căn bản không cần ăn thiếu tiết tháo như thế, năm người họ ăn không hết.
Kỳ thực toàn bộ tầng lầu đều ăn chả dễ coi tí nào, nếu may mắn nhìn thấy thì đại đa số khách khứa nhai nuốt nhồm nhoàm, ngay cả cô gái yểu điệu cũng chịu không nổi cám dỗ, ăn tới mặt mày hớn hở, phục vụ viên định giải thích tinh túy của món ăn chẳng cần nói nữa.
Vì sao? Mải ăn ai còn để ý.
Trong bữa cơm từ phòng bao ở tầng ba có hai nam tử trung niên đi xuống, một cao gầy, một thấp béo, vốn không có gì đáng chú ý, nhưng đi cùng nhau thành rất buồn cười, đi tới phục vụ viên khom người chào giám đốc Tần, chính là chào vị béo.
Chỉ nghe vị thấy vị béo hết sức khách khí nói:” Chuyện làm ăn của chúng tôi ở nơi này dựa vào anh cả đấy, ông chủ Hạ thời gian qua không có nhà, nhưng có căn dặn chúng tôi nhất định phải chiêu đãi anh cho tốt.”
“ Lão Tần, anh khách khí với tôi làm gì.” Vị gầy ôm vai giám đốc Tần, thái độ tùy ý:” Các anh là khách hàng lớn nhất, tôi không ưu tiên cung cấp cho các anh, chả lẽ cung cấp cho nhà khác?”
“ Đúng thế, đúng thế ... là do ông chủ Hạ có nhãn quang kinh doanh.” Giám đốc Tần có vẻ kiêng kỵ nhà cung ứng này:
Thực tế nhà cung ứng này chẳng phải người bản địa, vẻn vẹn là tên buôn trâu thôi, nhưng mà danh tiếng rất lớn, là đối tượng các nhà ra sức lôi kéo. Sản nghiệp lớn như thế, mùa tiêu thụ tốt còn không đủ hàng, thế nên thiếu sự hỗ trợ của người vào nam ra bắc như vậy, riêng dựa vào lò mồ trong nhà thì không cầm cự nổi.