Hai người lại xuống thêm một tầng, người gầy uống say bước hụt hơi loạng choạng, giám đốc Tần vội đỡ, nhìn thấy một phục vụ viên non tơ xinh xắn đứng bên lối đi cúi đầu chào, người gầy đưa tay sờ má, phục vụ viên sợ hãi ôm mặt tránh đi. Giám đốc Tần không vui, mắng: “ Không biết tiếp đãi khách à, sờ một cũng có mất miếng thịt nào đâu ... Tiểu Đinh, hay là môm nay anh đừng đi nữa, để tôi an bài cho một đứa, đảm bảo là hài lòng trở nên, chứ cái nhà hàng toàn nha đầu quê lên, anh không vừa mắt.”
“ Ha ha ha, thôi thôi, để rôi tự tìm chỗ, còn phải đi đường nữa.”
“ Vậy nguyên liệu chúng tôi cần bao giờ tới, đang mùa tiêu thụ hoàng kim, đặt chỗ tới tận ngày kia rồi.”
“ Yên tâm, một hai ngày tới tôi bảo người mang cho anh cả xe, hàng của ông chủ Hạ, tôi bao giờ để lỡ hẹn chưa nào?” Người gầy cười sang sảng:” Có điều phải là tiền mặt đấy nhé.”
“ Đương nhiên là tiền mặt rồi, mùa này chỉ sợ không đủ hàng, sợ gì không đủ tiền?” Giám đốc Tần đỡ người gầy lên chiếc Jaguar, dặn dò lái xe đi cẩn thận, khi xe đi xa thì nụ cười biến mất tích còn nhổ bãi nước bọt: “ Mẹ nó, còn làm bộ làm tịch lên mặt, tưởng người ta không biết mày là cái loại gì chắc?”
Nói xong quay về, kiểm tra chuẩn bị phía nhà bếp ra sao, xem bãi đỗ xe có đỗ lộn không, rồi xem phục vụ viên có lười biếng không, chính nhờ công tác tỉ mỉ như thế mà mười mấy năm từ quán nhỏ bên đường mới thành quy mô như ngày nay.
……
Lúc này bữa cơm ở phòng bao sát ban công tầng ba đã gần kết thúc, nói chuẩn xác hơn là không thể không kết thúc.
Trương Mãnh ăn no tới mức không đi nổi nữa rồi, no tới ngả đầu ra sau dựa vào lưng mà thở, Lý Dật Phong nới thắt lưng cởi cúc quần cũng chẳng ăn thêm được là bao, hắn nhớ Thằng Ngốc và Đầu Tỏi, từ khi tới Dực Thành bị Dư Tội phái tới lò mổ làm việc, không được sống lấy một ngày sung sướng, nếu được ăn một bữa này thì hạnh phúc lắm. Trịnh Trung Lượng đủng đỉnh ăn, đặc sản quê nhà với hắn cũng lấy ra là thứ khoe khoang, mọi người ăn càng cao hứng, hắn càng đắc ý.
Đổng Thiều Quân trầm tính chững chạc ăn không quá no, đang cụng ly với Dư Tội, Dư Tội nhận ám hiệu đặt dao xuống, y có ý đồ từ trước càng khắc chế bản thân không ăn nhiều, vỗ vỗ tay bảo mọi người chú ý:” Các anh em, ăn no rồi, tiếp theo đây tôi xin công bố một việc.”
“ Đừng, Dư Nhi, cậu đừng có mà gây chuyện.” Trịnh Trung Lương giật bắn mình, biết chuyện không lành, kiểu này xem ra Dư Tội vẫn chưa quên chuyện kia:
Lý Dật Phong thì lười biếng xoa xoa bụng: “ Đồn trưởng, em nói trước nhé, em no lắm rồi, làm gì thì làm chứ em không đánh nhau với chạy trốn được đâu.”
“ Đùa cái gì thế hả, giờ bao nhiêu khách đấy, đừng làm bậy, các cậu nói gì đi chứ, đừng để Dư Nhi làm bừa” Trịnh Trung Lượng van nài, cả lầu tiếng nói cười rôm rả, đông đúc nào nhiệt như thế, nếu xảy ra chuyện e là lớn chuyện, cầu cứu xung quanh không được hưởng ứng, ra sức van nài:” Dư Nhi, nể mặt chút được không, sau này tôi còn sống ở đây.”
“ Thôi đi, đừng nói lời vô nghĩa, chẳng lẽ cậu ngu thế à, Dư Nhi làm gì có chuyện tự nhiên mời cậu ăn, đã ăn rồi thì phải làm việc, quy củ xưa nay của anh em ta là vậy.” Trương Mãnh vươn vai như khởi động, bóp tay kêu răng rắc:
Trịnh Trung Lượng càng hoảng, nhìn sang Đổng Thiều Quân cầu cứu, ai dè Đổng Thiều Quân không đứng về phía hắn còn cười nửa miệng rất thần bí.
Dư Tội tuyên bố nốt nửa sau:” Mọi người nghe sự chỉ huy của Bánh Nướng, ai không nghe, hôm nay người đó trả tiền, phát huy tinh thần dân chủ giơ tay.”
Ai nấy đều cười giơ cao tay, chỉ có Trịnh Trung Lượng là cười không nổi, càng giơ tay không nổi, lại lần nữa 4 – 1, ai mà ngờ Đổng Thiều Quân trông đàng hoàng nghiêm chỉnh lại cùng bọn với Dư Tội, chứ không à? Đổng Thiều Quân hắng giọng nói: “ Tôi cũng do bất đắt dĩ mà thôi, xuất phát từ việc thấy đồng chí Dư Tội một lòng trừng ác dương thiện, cho nên hi vọng các đồng chí ngồi đây giúp đồng chí ấy một tay, tôi đảm bảo sẽ không có bất kỳ nguy hiểm cũng như hậu họa nào cả, kết quả tệ nhất là mọi người an toàn rút lui. Các đồng chí, thời khắc khảo nghiệm tình anh em đã tới rồi, các đồng chí có chúng lòng với tôi không?”
“ Nói mau, đang ăn no rửng mỡ không việc gì làm đây.” Trương Mãnh xưa nay có biết ngán gì, huống hồ đang bất mãn vì bị đỉnh chỉ, hắn mong gây sự mà không có cớ nữa là:
Lý Dật Phong vui vẻ giơ tay, chỉ còn lại Trịnh Trung Lượng, nhưng bốn đấu một, hắn còn lựa chọn nào ngoài chửi mả cha cái thằng nào phát minh ra chế độ dân chủ.
Dù sao hắn vẫn còn chút hi vọng, vì Đổng Thiều Quân xem như là người lành tính nhất trong đám anh em rồi, bình thường bọn họ tổ chức đánh nhau, Bánh Nướng chủ yếu đảm nhận nhiệm vụ canh chừng. Chỉ cần không do Dư Tội cầm đầu, Trịnh Trung Lượng cho rằng hệ số nguy hiểm vẫn trong tầm khống chế, yên tâm phần nào.
Đổng Thiều Quân thấy tất cả thông qua, lấy ra hai viên con nhộng, một tách đôi đổ thuốc vào ly rượu lắc đều, lại tiếp tục tách viên nữa, làm động tác tương tự.
“ Hạ độc sao?” Lý Dật Phong chả hiểu nghĩ gì tự dọa bản thân giật mình:
Chắc chắn là không thể có cái chuyện ấy, Đồng Thiều quân mắng:” Đừng đem tư duy cấp thấp của cậu ra mà suy đoán người có văn hóa, mọi người xem kỹ bước đầu tiên đây, tôi sẽ biến miếng xương trâu chưa ăn hết này thành màu đen ...”
Nói rồi trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, hắn đổ một ly rượu lên đầu trâu, chỉ thấy xèo xèo bọt trắng xủi lên, xương trắng ởn đen đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, dần dần lan rộng, cứ như ngay từ đầu là màu đen.
“ Cái quái gì thế?” Trương Mãnh ôm bung, ợ mấy lần, có chút buồn nôn, ngày càng ngửi thấy mùi thịt thối đậm dần:
“ Không có độc, yên tâm ... chỉ nhìn khó coi chút thôi, chất lượng không đổi.” Đổng Thiều Quân vì chứng minh không độc mà gắp một miếng thịt đen xì bốc mùi tởm lợm như nước cống, cho vào mồm nhai nuốt ngon lành:
Eo, Lý Dật Phong quay đầu đi tức thì, thiếu chút nữa ăn vào bao nhiêu cho ra bấy nhiêu, số còn lại cũng nhăn mặt, hôm nay xem như đã hiểu hàm nghĩa chân chính hai chữ biến thái.
Đổng Thiều Quân vẵn ăn ngon như không:” Tổng thể mà nói là vậy, rất đơn giản, chúng ta là khách từ xa vì ngưỡng mộ thanh danh Ngưu Đầu Yến mà tới, nếm thử đặc sản địa phương, vô tình ăn phải thịt trâu ‘có độc’, một trong số chúng ta ăn phải cho nên ngất tại chỗ ... Thế đã đủ chưa?”
Hiểu rồi, Trịnh Trung Lượng rùng mình, quá bất nhân, nhưng mà cũng ôn hòa hơn là gây chuyện đánh nhau, hắn lườm Dư Tội. Dư Tội cười hết sức khoái trá, xoa xoa tay bổ xung:” Kịch tính là chúng ta phải khóc, chửi mắng cái quán này, ai mà lười đừng trách, Dật Phong, cậu là lính văn nghệ, cậu là diễn viên chính, đi tiên phong.”
“ Chả kích thích gì hết.” Trương Mãnh còn chê chưa đủ náo nhiệt:
Lý Dật Phong tặc lưỡi, chiêu này cao hơn cho ruồi vào cơm không biết bao lần, nhìn bộ mặt trung hậu thật thà trung hậu của Đổng Thiều Quân mà lè lưỡi lắc đầu:” Lợi hại, đúng là người có văn hóa hại người không để lại dấu vết, miếng xương đen thế này, muốn cãi cũng không được.”
“ Cậu đừng có hiểu méo mó tri thức nhé.” Đổng Thiều Quân cầm chén lên nhìn vòng quanh cười gian hỏi: “ Được rồi, giờ là bước thứ hai, cần một người tình nguyện uống thứ này, uống vào mới diễn tiếp được, ai xung phong nào?”