Trong phòng im phăng phắc, chỉ có cái đầu trâu còn đang xúi lên ít bọt trắng cuối cùng và cái cốc rượu bốc mùi khó diễn tả.
Kế hoạch thì không ai phản đối nữa, song cái mùi đó người ta bịt mũi tránh xa còn không kịp ai mà dám uống? Lý Dật Phong bảo mình là diễn viên chính vai trò quan trọng từ chối, Dư Tội tự xưng phó tổng chỉ huy nên không thể ngất, Trịnh Trung Lượng giả thế ngoại cao nhân, hắn là người bản địa, biết đâu cần dùng tới. Thế nên nhìn đi nhìn lại, Đổng Thiều Quân nói: “ Súc Sinh, đành hi sinh cậu.”
“ Đồng ý, anh Súc Sinh, anh cứ nằm xuống đi, chuyện tiếp theo giao chúng tôi là được.” Lý Dật Phong đang có điều bất mãn với Trương Mãnh nên xúi vội:
“ Bằng chút này thôi mà làm tôi ngất được à?” Trương Mãnh nhìn rượu vàng vàng trong ly, không tin, nhín hơi nhận lấy uống sạch, chép miệng bình phẩm: “ Vị hơi đắng, chẳng có cảm giác gì, Bánh Nướng, không phải quá hạn chứ? Giống trò chơi trẻ con ấy.”
“ Đúng là trò chơi trẻ con mà, chẳng nguy hiểm tẹo nào, nhìn ngón tay tôi.” Đổng Thiều Quân giơ ba ngón tay ra xua xua khẽ trước mặt:” Mấy ngón đây.”
“ Sáu ngón.” Trương Mãnh cố tình nói sai, lời vừa dứt thì mắt đầy lòng trắng, rầm một cái ngã xuống, miệng sùi bọt mép tứ chi co giật:
“ Má ơi.” Lý Dật Phong nhảy dựng lên rời chỗ tránh xa, bản năng muốn chối bỏ liên quan:
Trịnh Trung Lượng mặt cắt không ra máu, miệng lẩm bẩm chửi, té ra bọn học giỏi mới là lũ khốn nạn thật sự, còn tệ hơn Dư Tội gấp trăm lần, chỉ có Dư Tội tặc lưỡi tán thưởng.
“ Khóc, khóc đi ...” Đổng Thiều Quân xúi giục đám đông:
Dư Tội thấy Lý Dật Phong phản ứng chậm quá, nhanh tay luồn vào áo trong hắn, nhè chỗ thịt non nghiến răng nhéo mạnh, Lý Dật Phong đau tới kêu ré lên, đúng tiêu chuẩn đau thương tột độ rồi, còn bị Dư Tội bồi thêm một cước vào mông, loạng choạng lao ra khỏi phòng.
“ Cứu, cứu với ... Mọi người nhìn mà xem, anh tôi vì tham ăn có vài miếng mà thành thế này đây ... Hu hu, cái nhà hàng bất nhân này, không phải là bán thịt trâu điên chứ?” Lý Dật Phong khóc lóc thảm thiết, vừa đau lòng vừa tức giận, tất nhiên là ngoài chửi nhà hàng trong chửi Dư Tội:
Người Trung Quốc thiếu cái gì chứ không thiếu người ưa náo nhiệt, vừa ầm ĩ lên là ngay bên cạnh có người chạy ra xem rồi, Dư Tội chỉ mặt bàn, run sợ:” Mọi người xem đi, xương trâu đen thế kia, có khi là chết bệnh ... Ọe ...”
Chỉ cần đưa miếng thịt thối lên mũi ngửi một cái là thức ăn trong miệng phun thành vòi.
Nhìn cảnh đó không ít người bất tri bất giác đỡ ngực, thấy nơi đó nhộn nhạo nôn nao như ăn phải thức ăn có độc vậy.
“ Mau gọi cấp cứu, giúp với ... bạn tôi không xong rồi, có khi trúng độc rồi.” Đổng Thiều Quân ngồi bên Trương Mãnh mặt hết sức tội nghiệp cầu xin xung quanh giúp đỡ:
“ Đúng, đúng ... Chắc chắc là trâu có vấn đề.” Trịnh Trung Lượng lắp ba lắp bắp, không phải diễn, hắn sợ thật, sợ không biết cái trò này sẽ biến thành cái gì, nhất là Trương Mãnh to lớn nằm trơ cả đống ra đó, càng sợ chơi quá lửa:
“ Xem kia, đen xì xì, chắc chắn có vấn đề.”
“ Ôi, tôi ngửi thấy có mùi gì ghê ghê là ... Ọe, mau tránh đường.” Có cô gái trong đám đông ngửi thấy mùi thịt thối, lại nhìn Dư Tội nôn nhiệt tình như thế, gạt mọi người chạy vội ra góc nôn, ban trai ở bên cạnh ra sức vỗ lưng an ủi:
“ Có chuyện gì thế?” Phòng ở xa hơn chưa rõ chuyện gì, thực khách nam thò đầu hỏi:
“ Mọi người đừng ăn nữa, thịt trâu có vấn đề đấy.”
“ Thịt trâu chết, tôi đảm bảo chắc chắn luôn, làm ăn kiểu gì thế?” Đông người lắm chuyện, người chỉ sợ thiên hạ không loạn, người té nước theo mưa, người tức giận thực sự lật bàn, càng không ít khách mưu đồ gây loạn quịt tiền ăn, bất kể thế nào thì cũng loạn rồi, tiếng chửi bới vang lên khắp tầng lầu.
Tổng giám đốc Tần Hải Quân mặc dù xuất hiện trong vòng chưa tới ba phút, chen lấn đám đông vào phòng, nhưng vẫn muộn, đã thành sự cố rồi.
Có khách nóng tính túm ngay cổ chửi:” Tần Béo, mày không biết liêm sỉ, là người quen mà mang thứ này cho mọi người ăn à?”
“ Đúng, làm ăn bất lương quá.”
“ Nhìn xương trâu đen xì xì thế kia, trâu điên à?”
“ Trâu chết đấy … có khi là chết thối bao ngày rồi ấy.”
“ Không phải đâu, chắc chắn trúng độc, chỉ trúng độc thì xương mới thành màu đen, quên chuyện Phan Kim Liên đầu độc Võ Đại Lang rồi à ...”
Mỗi người một câu, nước bọt bắn tứ tung, Tần Hải Quân vừa xin lỗi vừa đi vào phòng bao, nói:” Tôi là giám đốc ...”
Xong rồi, Lý Dật Phong ôm lấy khóc rống lên:” Trả anh tôi đây ... Anh ấy làm sao tôi không sống được nữa.”
Con mẹ nó nào giống lính văn nghệ, giống bà nương ở quê khóc lóc ăn vạ thì có, Dư Tội thấy tên này biểu diễn quá tệ.
“ Mau đỡ người dậy nhanh.” Thế nhưng đó là cảm thụ của người biết nội tình, Tôn Hải Quân bị Lý Dật Phong ôm lấy chân khóc không ngớt thì mất cả bình tĩnh, hoảng hốt không biết làm sao:
Đổng Thiều Quân rống lên:” Nhìn cái gì mà nhìn, mau mau gọi xe cấp cứu.”
“ Đúng đúng, mau mau gọi xe cấp cứu, nhất định tra rõ nguyên nhân, tôi thề thịt trâu không có vấn đề.” Tần Hải Quân chỉ huy phục vụ viên:
Trịnh Trung Lượng nhập vai rồi, có lẽ không khí kích động xung quanh cho hắn thêm nhuệ khí, chỉ bàn:” Vậy ông nói xem thế là sao, xương đen xì thế kia, vừa mới bóc ra để một lúc thôi đấy ... Mọi người nhìn xem, rõ ràng có vấn đề.”
Tần Hải Quân tới bên bàn, còn cẩn thận dùng dao cạo lớp xương đen, bên trong vẫn là màu đen, giờ chính trong lòng ông ta cũng hoảng, cố bình tĩnh trấn an:” Mọi người đừng nóng ... Tra rõ vấn đề hẵng nói ... Tôi thế đầu trâu nhà tôi không có vấn đề, chúng tôi là biển hiệu lâu năm.”
“ Không có à, sao bạn gái tôi cũng nôn thế kia, đừng nói cô ấy có bầu nhé, tôi đấm chết ông luôn đấy.” Chàng trai cao ráo chỉ mặt mắng, vỗ vỗ vai bạn gái vừa nôn quay về:
“ Không chỉ có phòng này, tôi thấy nhiều người phòng khác nôn lắm.” Tin đồn thất thiệt chính là thế này mà ra, cộng thêm hiệu ứng đám đông, thêm vào mấy người thích đưa chuyện, thế là càng nói càng giống thật:
Nếu một bàn có vấn đề, ai cũng sẽ sinh nghi, nhưng khi tất cả cùng một lời là vấn đề khác.
“ Báo cảnh sát đi, này này, mấy anh kia, nghe giọng người vùng ngoài phải không, báo cảnh sát bảo vệ hiện trường đi, báo cả ĐTH nữa, đừng để họ tiêu hủy tang chứng.” Có người thiện chí nhắc nhở:
“ Tôi, tôi không tha cho ông.” Lý Dật Phong khóc chán rồi, sắn tay áo chuẩn bị đánh nhau:
Chuyện hơi nằm ngoài dự liệu rồi, Dư Tội vội vàng kéo tay hắn lại quát:” Cậu còn tâm trạng sinh sự à, anh cậu còn nằm kia kìa.”
“ Đúng đúng, người bệnh quan trọng.” Tôn Hải Quân nhìn vị khách lạ cảm kích, chàng trai to lớn như trâu mộng kia miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự thế kia rõ không phải đóng giả, người ta không nhân cơ hội này mà đòi tiền bồi thường hay gây sự là người tử tế lắm rồi:
Không lâu sau tiếng còi xe cấp cứu vang lên trong sân, y tá mang cáng và dụng cụ cấp cứu lên, bác sĩ quát tháo mọi người tránh đường, ngồi xuống bên Trương Mãnh vén mí mắt, kiểm tra mạch: “ Mạch 70, bình thường, đáy mắt đặc trưng rõ ràng, đúng là ngộ độc thực phẩm ... Cấp cứu thôi.”
“ Mẹ nó nữa, bác sĩ nói rồi nhé, thề à, chối à?”
“ Cậy có chút uy tín là làm bậy thế này đây, gian thương bây giờ toàn thế, chỉ tốt đẹp lúc đầu.”
“ Các cụ ngày xưa càng làm ăn lâu càng tự trọng chữ tín, giờ càng kinh doanh lâu càng gian, càng tham, càng làm bậy.”
Người trong cuộc chưa nói, khách hàng ngoài đã nổi điên, ai bảo an toàn thực phẩm thời nay quá mẫn cảm, người chửi, người đập bàn ghế, Tần Hải Quân trốn sau lưng Dư Tội, hôm nay muốn đi không nổi, có miệng không cãi được.