“ Cái gì? Xảy ra chuyện rồi?” Ở nhà hàng khác, cũng đang ăn Ngưu Đầu Yến, chỉ khác bên kia đã kết thúc bên này mới bắt đầu, Giải Băng vừa đưa đũa lên miệng thì nghe tin dữ, ném luôn đũa đi:
Chu Văn Quyên ra ngoài nghe điện thoại trở về báo, Giải Băng căn bản không cần nghĩ cũng biết Dư Tội cứng đầu làm càn theo kế hoạch của y.
“ Mặc cậu ta, chuyện cậu ta gây ra thì do cậu ta chịu trách nhiệm, đừng mong ai đỡ cho.” Giải Băng lại cầm đũa lên, nhưng không còn hứng thú ăn uống nữa, vì Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ đều đặt đũa xuống, tỏ thái độ bất mãn rõ ràng, dù sao là anh em, không hưởng ứng không có nghĩa sẽ lãnh đạm, đứng ngoài nhìn khi có chuyện:
Triệu Ngang Xuyên chuyến này đi theo chủ yếu nhận trách nhiệm tọa trấn nhóm tân binh này thôi, cũng biết Giải Băng và mấy người bạn học không cùng đường, đội trưởng chính là có ý thông qua vụ án này để mọi người cọ sát, kề vai sát cánh nảy sinh tình đồng chí, giúp Giải Băng nâng cao uy tín trong đội, xem ra chuyện không như ý. Tránh căng thẳng thêm tình hình, hắn phải hỏi:” Đánh nhau rồi à?”
“ Không phải, nhưng Trương Mãnh bị đưa vào bệnh viện.” Tính Chu Văn Quyên là thế, hỏi tới đâu thì cô nói tới đó, tuyệt đối không nói thừa:
Giải Băng không bình tĩnh được nữa, quá lắm rồi:” Thế là sao?”
“ Ngộ độc thức ăn.”
“ Thế là sao? Vì sao lại trúng độc?” Giải Băng nghĩ không thông:
“ Tổ trưởng Giải, đây không phải lúc truy cứu xem trúng độc thế nào.” Chu Văn Quyên đột nhiên đổi thái độ làm Giải Băng ngớ người: “ Anh nên nghĩ xem sự kiện này sẽ có ảnh hưởng lớn thế nào, nếu người bị hại báo cảnh sát thì có nên triệu tập chủ nhà hàng chưa, chuyện trúng độc liệu có dính líu tới nguyên nhân khác không ... ví như nguồn hàng có vấn đề chẳng hạn?”
Giải Băng "á" một tiếng, lập tức nhận ra đây là cơ hội tuyệt hảo:” Phải rồi, để khách hàng ăn tới nhập viện, có đóng cửa quán cũng là bình thường, nếu nguồn hàng là đồ ăn trộm mà có thì không giấu được, người cung cấp hàng phải chịu trách nhiệm mà.”
Thế nhưng chưa mừng bao lâu, tỉ mỉ như hắn liền nhận ra điều khác thường, đó chính là thái độ của Chu Văn Quyên, mày nhíu lại:” Bạn biết trước rồi phải không?”
“ Vâng, Dư Tội nhờ tôi chuyển lời, cơ hội tới rồi, nắm bắt được hay không là chuyện của anh, việc này không che giấu được lâu.” Chu Văn Quyên gật đầu:
Giải Băng mặc dù khó chịu vì bị cấp dưới qua mặt, càng không muốn biến thành quân cờ của Dư Tội. Có điều đây đúng là cơ hội, hắn không khỏi chần chừ, đây là vụ án kéo dài vài năm rồi, từ vụ trộm trâu lặt vặt ban đầu đã lan toàn tỉnh, nếu vụ án này được phá giải trong tay hắn, không cần nói thêm nhiều nữa, đây là dấu ấn đậm nét trong lý lịch. Đấu tranh tâm lý một hồi, miễn cưỡng nói: “ Đi.”
Khi cảnh sát 110 tới hiện trường ở phố Đông Quan thì nơi đó đã loạn rồi, hai cảnh sát vội báo về nhà, gọi thêm người duy trì trật tự, nghe nói có người bị đưa vào bệnh viện, sợ xảy ra chuyện lớn, bất đắc dĩ phong tỏa hiện trường, đưa người đương sự đi, không ai chú ý thiếu mất một vị, Trịnh Trung Lượng không thấy đâu nữa, ba người còn lại cùng tới trung tâm 110.
Vừa mới tra hỏi tình hình thì Tần Hải Quân đã toát mồ hôi thanh minh trâu nhà mình không có vấn đề, xảy ra chuyện như thế ông ta không định đoạt được, ông chủ lại không có nhà, hỏi đi đâu thì ú a ú ớ.
Ở nơi này Tần Hải Quân hiển nhiên là nhân vật có máu mặt, cảnh sát 110 thiên vị rõ ràng, đối với mấy người khẩu âm vùng ngoài, thái độ khó chịu, nhắm ngay vào Dư Tội tướng mạo không tốt, ném lời khai, bực mình nói:” Nói đi, người đâu tới, tới đây làm cái gì, vào nhà hàng lúc mấy giờ ... Nói rõ vào.”
Dư Tội không thèm trả lời, Lý Dật Phong lúc này nhập vai đã quá sâu sụt sùi:” Đồng chí cảnh sát, anh định đổi trắng thay đen à, anh tôi còn ở bệnh viên chia rõ kết quả kìa.”
“ Chúng tôi có quyền từ chối trả lời.” Thái độ Đổng Thiều Quân ôn hòa hơn, song dứt khoát:
Cảnh sát kia thấy mấy người này không bị cảnh sát dọa, thái độ cứng rắn, tuy đều còn trẻ song ăn mặc đều không kém, hẳn có lai lịch, sợ lớn chuyện cho nên chưa biết xử lý ra sao, đành đợi xin chỉ thị.
Trong lúc gọi điện thoại thì có hai chiếc xe việt dã cảnh sát đi vào sân, Giải Băng đi đầu dẫn theo toàn bộ lực lượng đội hai ở Dực Thành, tới thẳng bàn làm việc đưa thẻ công tác ra:” Chúng tôi thuộc đại đội hình sự số 2 Đại Nguyên, vừa mới thông báo phòng trực ban các anh, xin mời phối hợp, chủ quán đâu?”
“ Ở kia.” Cảnh sát viên bị khí thế của Giải Băng trấn áp, không dám hỏi nhiều, chỉ tay:
“ Tốt, tôi mượn tạm phòng thẩm vấn của các anh, hỏi vài câu.” Giải Băng vừa đi, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ cùng cảnh sát viên kia tán gẫu linh tinh, đây là một loại sách lược, không cho cảnh sát viên báo cáo lên trên:
Không thèm để ý tới đám Dư Tội cũng ngồi đó, Giải Băng ra hiệu cho Trần Ngang Xuyên dẫn Tần Hải Quân tới gian phòng trống gần đó đóng cửa lại. Mặc dù sau lần va chạm đó ở trường, quan hệ hai người có vẻ hòa hoãn rất nhiều, nhưng đó là bề ngoài mà thôi, không chỉ tính cách mà tất cả mọi thứ từ thân phận tới cách ăn mặc đều như xung khắc với nhau, chưa kể An Gia Lộ là nhân tố không thể không tính. Dư Tội không muốn vì chuyện cá nhân ảnh hưởng tới vụ án, ra hiệu Đổng Thiều Quân.
“ Tần Hải Quân, cứ thả lỏng đi, không nên khẩn trương, vấn đề chưa làm rõ, chưa chắc lỗi là của các anh.” Giải Băng thái độ khá hòa hoãn, trấn an Tần Hải Quân đang run lẩy bẩy:
Tần Hải Quân nghe câu này như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng biện bạch: “ Đúng đúng, dứt khoát vấn đề không phải do chúng tôi, chúng tôi kinh doanh nhà hàng mười mấy năm, tôi theo nghề hơn 20 năm, chưa từng để xảy ra chuyện.”
“ Vậy theo anh vấn đề xảy ra ở đâu?” Triệu Ngang Xuyên mặt lạnh lùng chất vấn, phàm hỏi cung luôn dùng thủ đoạn này, một nghiêm khắc một hòa hoãn:
“ Chuyện này ...” Tần Hải Quân đưa tay lau mồ hôi trán, cho dù bao năm trong nghề cũng chưa bao giờ chứng kiến chuyện gì như thế, mặc dù trong đầu mơ hồ nghĩ tới một khả năng, nhưng chuyện này càng không dám nói:
Triệu Ngang Xuyên lén đưa di động cho Giải Băng là ảnh hiện trưởng, Giải Băng liếc qua một cái, mặt tối đen, cả Đổng Thiều Quân cũng thông đồng với Dư Tội rồi, cái đội ngũ mà hắn nghĩ mình kiểm soát hoàn toàn té ra lại có nhiều vấn đề như thế, lòng cực kỳ khó chịu, song tên lên dây không thể không bắn: “ Tần Hải Quân, anh giải thích chuyện xương trâu bị đen ra sao?”
“ Tôi không biết, tôi chưa bao giờ thấy có loại chuyện này, không hiểu nguyên nhân.”
“ Có đấy.” Giải Băng thấy nghi phạm giật mình, nói thêm:” Ở Đại Nguyên, Đại Đồng có hai vụ án xương trâu hóa đen, khiến thức ăn nhiễm độc.”
“ Hả, có chuyện này à?”
Chẳng những Tần Hải Quân kinh ngạc, Triệu Ngang Xuyên cũng bất ngờ, ở đâu ra chuyện đó, thoáng nghĩ một cái không khỏi bội phục Giải Băng, chàng trai này thật nhanh trí.
“ Đúng, vật chứng ở chỗ các anh đang được đem đi hóa nghiệm, có điều bằng cảm quan có thể thấy cơ bản tương đồng với nơi khác. Tôi có thể nói cho anh biết, đây là loại thuốc giống chế phẩm ma túy, sau khi trâu liếm vào, nếu quá liều hoặc do cơ thể con trâu đó mẫn cảm, khả năng khiến cơ thể biến đổi, đặc trưng rõ ràng nhất là xương sẽ bị hóa đen.” Giải Băng liếc mắt qua tin nhắn Đổng Thiều Quân gửi cho, hắn biết ngay dụng ý: “ Loại thuốc này nếu như cơ thể con người tiếp xúc quá nhiều, độc tính sẽ rất lớn, ví như nhà hàng ở Đại Nguyên đã phải trả 20 vạn tiền viện phí cho khách song tới giờ kiện cáo chưa kết thúc.”