Từ trung tâm 110 tới nhà khách Dực Thành, Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên dùng phương thức giống nói chuyện để thẩm vấn Tần Hải Quân, đối phương khá phối hợp, khai ra nhiều thông tin hữu ích, đặc biệt nhân vật tên Lão Thất rất có khả năng chính là kẻ cầm đầu tổ chức trộm trâu đang như thế bệnh dịch lan đi khắp toàn tỉnh,
Trong thời gian đó Giải Băng gọi mấy cuộc điện thoại, an bài cấp dưới tới bệnh viện thăm "người trúng độc", an bài xe cảnh sát đưa nạn nhân tới bệnh viện tỉnh cứu chữa. Một cuộc điện thoại khác phái người chặn người nhà nạn nhân đang kéo tới gây chuyện, gọi ngay trước mặt Tần Hải Quân, làm hắn rất cảm kích anh cảnh sát trẻ hiểu lý lẽ biết cảm thông này.
Vì vậy tình thế chuyển biến rất nhanh, thị trường thịt lậu có bao màn đen được ông chủ Tần nói ra bảy tám phần, không chỉ Hạ Phủ mà gần như toàn bộ lò mổ Dực Thành đều có mối làm ăn với Lão Thất. Thì ra hắn không phải là tên trộm trâu ẩn mình, mà là tên buôn trâu đường hoàng, theo ông ta nói địa vị của "Lão Thất" giờ ngang hàng với đại đa số ông chủ lớn trong giới ẩm thực.
Hỏi chuyện vẫn tiếp tục, đây là thời khắc tranh đoạt từng giây từng phút, Giải Băng không dám chậm trễ, phái Chu Văn Quyên và Tôn Nghệ đi lấy hình ảnh giám sát ở nhà hàng Hạ Phủ Ngưu Đầu Yến, để Tần Hải Quân chỉ ra Lão Thất. Sai Ngô Quang Vũ và Đổng Thiều Quân lấy hồ sơ, cho ông chủ Tần nhận xe nghi phạm.
Còn về phần Dư Tội, chẳng rõ là không muốn chỉ huy hay là biết không chỉ huy được, nên không nhắc tới.
Dư Tội tất nhiên không cần ai chỉ huy, dẫn Trịnh Trung Lượng, Lý Dật Phong thay cảnh phục đi bắt em vợ của ông chủ Hạ Danh Quý, kẻ này tên Vu Hướng Dương, bộ dạng không khác gì Cẩu thiếu gia, khi bắt thì hắn đang uống rượu, hống hách chỉ mặt cảnh sát:” Dám bắt tôi à, biết anh rể tôi là Hạ Danh Quý không?”
Hoàn khố gặp hoàn khố, Lý Dật Phong còng luôn còn chửi:” Chỉ là thằng ngủ với chị mày thì ghê gớm à, dù ngủ với mẹ mày tao cũng bắt.”
Nhoằng cái ném vào xe cảnh sát, đám bạn bè rượu thịt chạy mất tăm tích, không ai thèm ngăn cản nói đỡ, trên đường đi tên này dứt khoát chối bỏ liên quan tới mua trâu trộm. Dư Tội lái xe vào một cái ngõ tối, sau đó nhường nhiệm vụ vinh quang cho Lý Dật Phong, bọn hoàn khố này trị nhau chắc có thủ đoạn hiệu quả hơn y.
Chỉ nghe Lý Dật Phong rống lên đầy thù hận:” Có biết tao là ai không, tao là cảnh sát hình sự tỉnh, biết hình sự là gì không, cảnh sát chuyên dùng hình phạt ... Tao chạy mấy trăm km tới đây, mày mà không khai ra tao cho mày biết mặt ... Mả mẹ mày chứ, chúng mày trộm trâu, hại tao phải đền tiền, lại còn mất cả bạn gái, tất cả là tại chúng mày ...”
Rất nhanh xe từ trong ngõ đi ra, lái thẳng tới lò mồ Tây Thượng, ngay trong đêm lấy được sổ sách viết xiêu vẹo, đa số là ghi chép giao dịch tiền mặt.
Vu Hướng Dương còn khai thêm vài nhà nữa, ý đồ chẳng tốt lành gì, muốn quấy đục vũng nước lên thôi, bận rộn tới 0 giờ đêm mới về nhà khác Dực Thành, xét nhân tố không xác định khi dùng cảnh sát địa phương khả năng cao có dính líu tổ chức tội phạm lớn này, đêm hôm đó Giải Băng dẫn hai nghi phạm tới thành phố Khúc Ốc hơn 100 km.
Xè ... Xè ... Tiếng máy fax truyền ra, thức cả đêm, nhân viên văn phong ở lại trực đội vội vàng rút tờ cuối cùng ra, chạy nhanh tới phòng đội trưởng, gõ cửa đi vào, không lâu sau Thiệu Vạn Qua vừa chạy vừa khoác áo lên phòng hội nghị ở tầng thượng.
Đợi ở đội cả đêm rồi, còn lo tiền tuyến thiếu lực lượng, Giải Băng chưa đủ kinh nghiệm một mình phá án, có nghi phạm cũng không dễ thẩm vấn, có điều xem ra mọi lo lắng đều thừa thãi, đúng là chàng trai cực kỳ đáng tin cậy. Hưng phấn chạy lên tầng thượng, tức thì có chút áy náy, Mã Thu Lâm tới đội làm cố vấn lâm thời chưa ngủ, còn đội trưởng như hắn lại bất tri bất giác ngủ say.
Mã Thu Lâm vẫn ngồi trước tấm bản đồ lớn, bên cạnh là đống tư liệu, giống như chưa từng động đậy, khác mỗi điều là gạt tàn đầy lên.
“ Chú Mã, không ngạc nhiên vì sao giờ này tôi còn xông vào à?”
“ Vẻ mặt của cậu và tờ fax trong tay cậu là đáp án.” Tinh thần Mã Thu Lâm rất tốt:
Thiệu Vạn Qua giơ ngón cái lên, thán phục:” Tôi thua rồi.”
“ Đây là kết quả mà cậu muốn còn gì, tôi thua thì muốn gỡ lại, sẽ ở đây, tôi thắng thì chắc chắn không đi nữa, cũng ở lại đây, ha ha ha.” Mã Thu Lâm cười vui vẻ nhận lấy bản fax xem, toàn bộ lời khai lấy ở tiền tuyến đã chuyển thành bản điện tử, ông ta xem kỹ từng tờ, gật gù liên hồi, từ trước Tết tới sau Tết, từ Dương Đầu Nhai tới Dực Thành, mười mấy ngày kiên trì, máy trăm km bôn ba, cuối cùng tới lúc thu hoạch:
“ Tối qua tôi đã trao đổi với phó cục Miêu, ông ấy nói vụ án này được đề xuất trên hội nghị tỉnh ba năm, giờ lan đi nhanh hơn cả lừa đảo qua điện thoại, song phát sinh toàn ở nơi lực lượng của chúng ta quá mỏng, nên nếu chúng ta có thể đột phá, có thể đào bới sâu hơn, cung cấp kinh nghiệm có thể mô phỏng được cho đơn vị bạn ...” Vụ án càng lúc càng được coi trọng, Thiệu Vạn Qua tin tưởng báo cáo mới này sẽ có thể thuyết phục được tất cả mọi người:
“ Làm tốt lắm ... Báo cáo này cũng rất có trình độ, đơn giản, rõ ràng, là báo cáo cảnh vụ án tốt nhất mà tôi từng xem.” Mã Thu Lâm gật gù, làm hình cảnh đa phần thô hào, bảo bắt tội phạm thì dễ, viết báo cáo ai cũng ngại, thậm chí thành trò cười không ít, mấy khi xem một báo cáo lưu loát từ đầu tới cuối như vậy:
“ Của Giải Băng đấy, trình độ văn hóa cao đúng là khác biệt, như chúng ta chỉ biết nói đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Thiệu Vạn Qua tâm trạng rất tốt:” Chú Mã, chú có thêm cái nhìn gì mới về vụ án này chưa?”
“ Đừng mừng quá sớm, vụ án này không đơn giản, khác các vụ án mạng hay ma túy, do một hoặc một nhóm nhỏ tội phạm gây ra. Cậu xem, từ bắc, Thiên Quan tới một dải gần Nội Mông, đến nam quanh vùng Tấn Trung, năm thành phố, đây không phải một nhóm tội phạm, mà là một bầy.”
Mã Thu Lâm biết vụ án này sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, đó là lý do làm Thiệu Vạn Qua hưng phấn, nhưng làm ông ta lo lắng, địa bàn trải rộng, nhân viên tham dự vụ án nhiều, sẽ là sự khiêu chiến không nhỏ từ bảo mật tới tổ chức:
“ Thời gian không kịp, giờ mới mò một góc tảng băng thôi mà đợi báo lên thành phố, lên tỉnh, sau đó từ trên thông báo xuống nhanh thì vài ngày, chậm thì cả tuần, nhưng hành động đêm nay đánh cỏ động rắn rồi.”
“ Hi vọng có thể tranh thủ được một ít thời gian, vì bây giờ chưa phải là vụ án trộm trâu, mà là vụ án ngộ độc thức ăn thôi.” Thiệu Vạn Qua phải thừa nhận chiêu này làm rất đẹp, chuyến hướng vụ án sang vấn đề khác, tránh đối phương cảnh giác từ đó lựa chọn thời cơ đâm vào chỗ hiểm:
Song Mã Thu Lâm nói cũng đúng, thời gian rốt cuộc là có đủ không?
“ Chú Mã, trời sắp sáng rồi, chú đi nghỉ đi, hôm nay xử trưởng Hứa và phó cục trưởng Miêu sẽ tới, nếu có khả năng sẽ rút một phần lực lượng cảnh sát các nơi để thành lập tổ chuyên án, muốn thế phải trông cậy vào chú trình bày vụ án này thế nào.”
“ Không ngủ được, giờ chính sách quốc gia đang nghiêng về phía nông thôn, cảnh vụ cũng phải như vậy, nếu không cảnh sát cơ sở sẽ ngày càng mất niềm tin vào tổ chức.”
Thiệu Vạn Qua thầm thán phục, tầm nhìn của ông năm có khác, sớm vượt qua cả vụ án rồi.